Điều ý nghĩa trong đời
Tôi lại nghỉ việc.
Nói đúng hơn tôi nghỉ bớt việc, mặc dù với sự nỗ lực hiện tại làm 4-5 công việc giúp tôi có một mức thu nhập tốt để lo cho gia đình, đủ sống ở thành thị.
Ba công việc online, một công việc hành chính và một công việc dạy thêm. Cuộc sống khi cảm thấy không phải lo lắng về thu nhập tự nhiên người ta lại thấy an tâm.
Tôi sống trong sự an tâm và hài lòng mỗi khi nhận lương hàng tháng, thấy số tiền kiếm được không còn khiến mình phải đau đầu tính toán chi tiêu.
Làm nhiều việc như thế có khiến tôi mệt không? Mệt nhưng đầy hưng phấn và háo hức bởi vì tất cả công việc tôi làm đều là sở trường là đam mê. Tôi đã làm việc hết sức trách nhiệm và cố gắng dồn tâm sức nhất có thể, sáng tạo hết mức có thể. Lúc nào tôi cũng sục sôi và đầy nhiệt huyết.

Nhưng tôi không còn thời gian trò chuyện với con. Bao năm liền tôi chưa từng vắng mặt hay nhờ ai họp phụ huynh cho con, vậy mà năm rồi lần đầu tiên con được học sinh xuất sắc tôi lại không thể có mặt để chứng kiến kết quả sự nỗ lực của con.
Câu nói: "Con ngủ trước đi, mẹ phải làm nốt việc. Con thông cảm cho mẹ nhé" đã thành câu cửa miệng của tôi. Để rồi đứa con tôi yêu thương, đứa con mà tôi tự hứa với mình sẽ khiến nó hạnh phúc nằm co quắp níu kéo hơi ấm của mẹ bằng cái ôm chân mẹ thiêm thiếp vào giấc ngủ.
Dáng vẻ lặng lẽ luôn cố gắng hiểu chuyện dù đang ở tuổi nhi đồng của nó làm tôi áy náy và xót xa.

Tôi muốn sắp xếp lại cuộc đời mình. Có phải tôi đang đi đúng hướng hay đã chệch khỏi mục tiêu của chính mình?
Hồi còn nhỏ, vì để được một lần bố mẹ ghi nhận, một lần được tuyên dương trước lớp, tôi đã cố gắng học. Thời sinh viên tôi tham gia đủ các dự án thiện nguyện để nhìn thấy người khác hạnh phúc. Khi có người yêu, tôi đã làm tất cả chỉ để họ thấy rằng tôi yêu và thương họ thế nào kể cả việc tôi gạt đi sở thích, ước mơ của chính mình.
Làm lãnh đạo, bản thân đã kiệt quệ cả tinh thần và vật chất, vẫn cố gắng duy trì qua khó khăn để nhân viên không bị mất việc.
Khởi điểm, mọi việc tưởng chừng như bắt đầu từ điều tôi muốn, rồi đi một đoạn tôi quên bản thân mình cần gì, tôi cảm thấy thế nào? Ngay cả lúc danh vọng của tôi ở trên đỉnh cao tôi cũng không hề hạnh phúc.
Mất ngủ, nhạy cảm, đôi lúc rối loạn cảm xúc, những tâm sự chất chứa mà không thể nói với ai. Cuộc sống của người trưởng thành có phải ai cũng thế không?

Có những điều tưởng là tâm huyết, có những điều tưởng là mục tiêu cuộc sống nhưng hoá ra không phải. Khi nó trở thành gánh nặng trên vai bạn, khi bạn không thấy hạnh phúc, khi mọi thứ bạn làm không còn phần nào cho chính bạn thì mọi thứ đã trở thành không đúng.
Bước chân ra khỏi những thứ mình đã gắn bó, hết lòng hết sức là một điều không dễ dàng. Một công việc đã dành biết bao tâm huyết, một mối tình đã cố gắng vun đắp. Bước chân vào không dễ, bước chân ra cũng là biết bao đắn đo và dũng cảm. Nhưng qua những nắng mưa được bình tâm lại bạn sẽ dần nhận ra điều thực sự ý nghĩa và làm bạn hạnh phúc là gì?
Có người sớm nhận ra điều quan trọng với mình, có người mất cả đời để kiếm tìm. Mỗi người sẽ có giá trị và mục tiêu cuộc sống riêng mà chỉ chính họ tự trải nghiệm, tự tìm ra câu trả lời mà thôi.
Còn với tôi, điều hạnh phúc đơn giản của hiện tại chỉ là có khoảng thời gian cho riêng mình, cho con, cho gia đình. Hạnh phúc yên bình, ấm áp không cần màu mè và trang hoàng bởi quá nhiều vật chất.


Với mỗi dự định, mỗi mục tiêu đặt ra, có người gặp trở ngại thì sẽ bị lung lay, chùn bước; có người vẫn kiên trì đi tiếp, từng chút một. Cứ làm từ từ, rồi cũng xong.
Có một câu nói cũ, chắc nhiều người từng nghe qua: "May mắn là khi cơ hội gặp gỡ sự chuẩn bị". Nhưng có lẽ, may mắn không chỉ đơn giản là cuộc hẹn tình cờ giữa cơ hội và sự chuẩn bị, mà còn là kết tinh của niềm tin và nỗ lực. Một người may mắn không phải là người chỉ ngồi yên chờ đợi vận may gõ cửa, mà là người dám tin vào những điều tốt đẹp và nỗ lực không ngừng để khiến điều đó xảy ra.
Có người kể với tôi, ngoại của cô là một người rất hiền, lành và thương người. Tình thương ấy không chỉ dành cho con cháu trong nhà mà ngoại còn ân cần thương cả những người xa lạ nữa. Ngoại thường bảo: Chẳng ai thiếu ai mà không sống được cả. Chỉ là mình thương người ta nhiều một chút thì thêm một lý do để sống thôi.
Nhắc tới sa mạc, có lẽ ai cũng hình dung ra một vùng đất đầy khắc nghiệt, trơ trọi với những cơn bão cát, cái nắng bỏng rát và chẳng còn gì khác. Nhưng không, cuộc sống trên sa mạc phong phú hơn nhiều. Có người kể với tôi rằng, sa mạc rồi cũng nở hoa.
Bạn biết không, có lúc mỏi mệt, bất chợt, tôi lại nhớ tới câu nói mà một người đã từng nói với tôi rằng: Khi đời người là một cuộc thi marathon, hãy kiên trì đến phút cuối cùng của đường đua.
Mỗi người đều có cho mình những đức tin riêng để neo đậu. Ánh sáng giác ngộ từ đức tin chính là kim chỉ nam làm bản thân tìm được hướng đi đúng đắn thoát khỏi cơn mê, là nơi nâng đỡ, là điểm tựa vững chãi trước những bão giông của cuộc đời.
0