Quê hương và mẹ
Có một người bạn chia sẻ, bạn ấy vất vả thu xếp đưa mẹ ra Hà Nội để chăm sóc báo hiếu. Mặc dù, bạn đã tạo mọi điều kiện cho mẹ thoải mái nhưng mẹ vẫn ỉu xìu, suốt ngày cứ ngồi một chỗ. Đến bữa chả thiết ăn uống, đêm cũng cứ lục đục không ngủ. Bạn ấy đưa mẹ đi viện nhưng bác sĩ khám cho biết bà bị tác động tâm lí chứ không có bệnh. Cuối cùng, bạn ấy đành đưa mẹ về lại quê. Như là phép lạ, mẹ bạ ấy rạng rỡ hẳn lên, đi lại thoăn thoắt cứ như hồi còn trẻ.
Gia đình tôi cũng vậy, chúng tôi quyết định đón mẹ xuống ở cùng. Bởi mẹ đã già, và chồng tôi là con trưởng, các chị đều không ở gần. Lúc đầu mẹ rất vui vì được xuống Thủ đô cùng con cháu. Bà có cơ hội chăm chút cho các con các cháu từng bữa ăn. Sợ mẹ buồn, chúng tôi còn chuẩn bị cho bà cả quán hàng nhỏ, cốt để mẹ có chỗ giao lưu bạn bè hàng xóm mỗi khi con cháu bận đi học đi làm. Nhưng rồi, cũng chỉ được ba tháng, những chênh vênh trong nếp sinh hoạt của người già ở chung cùng người trẻ bắt đầu bộc lộ, và mẹ bắt đầu nhớ quê. Cuối cùng, ở với các con chưa được nửa năm, mẹ quyết định về quê, bởi không quen với nếp sống người thành phố. Tôi và chồng cứ lo, nỗi lo mẹ về quê già yếu không người chăm sóc, lỡ có bề nào. Nhưng cũng không có cách nào hơn, đành đưa mẹ về.

Tôi mang chuyện này kể với thầy, thầy tôi nói: “Hồi thầy còn trẻ và mẹ thầy cũng chỉ mới ngoài 60, mẹ ra Hà Nội thăm cháu đích tôn. Mẹ yêu cháu lắm nhưng được 1 tuần đã nằng nặc đòi về quê. Thầy đã cố nài nỉ và tìm cách giữ mẹ lại, một là để bà có thêm thời gian với cháu, hai là cũng muốn chăm sóc bù đắp cho cuộc đời quá khổ cực của mẹ. Nhưng rồi mọi nỗ lực đã thất bại. Mẹ của thầy vẫn quyết đòi về quê và bảo mẹ về rồi mẹ sẽ ra”. Lần thứ hai, mẹ của thầy đã ngót 80 tuổi, đã yếu và cần người chăm sóc. Thầy tôi lập kế hoạch đưa hẳn mẹ ra Hà Nội để chăm nom mẹ cho đến cuối đời. Thầy phải thuyết phục mẹ cả buổi sáng rằng mẹ phải đứng ra tổ chức đám cưới cho cháu đích tôn của mẹ vì cha đã mất. Cuối cùng mẹ thầy buộc phải đồng ý khi không thể khước từ lí do hợp lí đó.
Nhưng sau khi đã xong đám cưới cho cháu, bà cụ lại nằng nặc đòi về. Thầy tôi buộc phải nói thật với mẹ về hoàn cảnh ở quê rằng mẹ không có ai chăm sóc, rằng nếu để mẹ một mình như thế nếu có chuyện gì thì thiên hạ sẽ chê cười con cái và các con cũng ân hận cả đời. Mẹ thầy nghe rồi im lặng. Từ đó bà cụ không đòi về quê nữa nhưng tính tình thì thay đổi hẳn. Bà hầu như không nói. Ăn uống thì uể oải và nằm suốt ngày. Có lần đi làm về không thấy mẹ đâu, thầy tôi hốt hoảng đi tìm thì thấy mẹ đang đứng ở phòng thờ trên tầng, mắt đăm đăm nhìn ảnh cha thầy trên ban thờ. Thấy thầy lên, mẹ giả vờ nhìn đi chỗ khác. Vợ chồng thầy suy nghĩ mãi và cuối cùng đành bỏ dở kế hoạch. Rồi một ngày thầy nói với mẹ là tối nay sẽ đưa mẹ về quê. Thầy bảo, sau khi thầy nói thế, bà cụ vui hẳn, không còn đăm chiêu ủ dột như những ngày qua. Bà giục các con sắp đồ, ăn cơm để nhanh chóng về quê.
Sau những chuyện đã nghe và trải nghiệm, Hường thấy người Việt dù đi đâu cũng chỉ muốn trở về quê hương, nhất là khi đã có tuổi. Đến lúc nằm xuống vẫn khắc khoải nỗi nhớ quê, mong được trở về lòng đất quê, bởi có lẽ dường như trên quê hương, ta mới là ta. Thầy tôi nói, đời thầy có nhiều cái tiếc nuối, nhưng thầy luôn bằng lòng về việc đã không ép mẹ mình phải xa quê. Thầy đã tìm cách để cha thầy trước đây và mẹ thầy sau này được sống và được ra đi trong căn nhà của mình, ngay tại mảnh đất của cha ông mình. Nghe câu chuyện của thầy, rồi nghĩ tới câu chuyện của mình, có lẽ tôi đã đúng khi để mẹ trở về./.


Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.
0