Mẹ và em
Hồi Ngát học lớp 5 cũng là lúc phải xa mẹ, xa ngôi nhà thân thương và chuyển ra Hà Đông để bắt đầu một cuộc sống tự lập cùng bố. Đến năm học lớp 6, hôm ấy trời lạnh, Ngát về thăm mẹ một mình và được tin mẹ có em bé, đó cũng là lúc mà cô bé hồi hộp chờ đợi em trai mình chào đời.
Năm tháng cứ thế trôi đi, Ngát vẫn tự làm tất cả mọi việc cho bản thân mình. Nhớ mẹ, thương mẹ ở quê một mình, đêm nào cô cũng khóc, không ngủ được. Lúc nào Ngát cũng chỉ mong đến cuối tuần để được về với mẹ, xoa xoa cái bụng tròn tròn của mẹ. Mỗi lần về quê thăm mẹ, hai mẹ con lại hỏi nhau như đã cả năm không gặp.
Vào 28 Tết năm đó, bố của Ngát mới được nghỉ, hai bố con sắp xếp đồ đạc, quần áo về với mẹ. Đêm 30 Tết mẹ cô chuyển dạ. Ngát nghĩ thằng nhóc Đức An này thật gan lì, làm mẹ đau bụng cả ngày mồng một Tết, nó chọn đến chiều mới chui ra khỏi bụng mẹ.
Năm Ngát học lớp 8, em trai cô mới được 7 tháng tuổi. Sáng dậy, mẹ phải đến trường sớm nên cô bé phải đi chợ, nấu bột và cho em ăn, đưa em đi nhà trẻ. Ngày nào cũng vậy, nấu bột xong cũng là lúc cậu em trai thức dậy, cậu em lười ăn, nên mỗi sáng cho ăn là một cuộc chiến giữa hai chị em.
Các cụ bảo “Trai mồng một, gái hôm rằm”. Đức An sinh vào mồng một, có lẽ vì thế mà bướng bỉnh, khó chiều. Tuy nó nghịch ngợm, đôi lúc khiến Ngát bực mình, khó chịu nhưng cô vẫn yêu em hơn tất cả. Hai chị em đã có quá nhiều kỷ niệm, những khoảnh khắc đáng nhớ trong suốt những năm tháng tuổi thơ.
Đối với Ngát, An là đứa trẻ đáng yêu nhất mà cô bé từng gặp trên đời này. Cô yêu cậu em trai bằng tất cả tấm lòng của người chị, có thể lời nói sẽ chẳng bao giờ thể hiện hết được tình cảm cô dành cho em. Ngát thấy cậu em trai đã đem đến cho cô vô vàn điều kỳ diệu và ý nghĩa trong cuộc sống này, kể cả những lúc buồn tủi./.


Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.
0