Chấm không phải là hết

Có người quyết định đi xăm vào ngày đen tối nhất cuộc đời. Xăm lên cổ tay mình một dấu chấm màu đỏ, theo cô, đó là dấu vết rực rỡ, nhiều màu sắc nhất trong cuộc đời nhuốm đầy niềm đau và nỗi buồn của mình. Thế nhưng, mong ước ấy của cô không thành hiện thực.

Anh thợ xăm nhìn tôi đầy ái ngại, một cô gái chỉ mới 20, đã sống thế nào để nghĩ rằng cuộc đời mình nên dừng lại ở tuổi ấy.

Dấu chấm, đối với anh, hay đối với hầu hết các thợ xăm khác, dường như là một điều tối kị. Đặc biệt là một dấu chấm mỏng trên cổ tay. Dù rằng tôi đã nói: "Em muốn đặt lên tay mình một dấu son đỏ, dẫu có là một nốt ruồi giả nho nhỏ lên bản thân mình".

Nhưng anh vẫn nhìn tôi, chậm rãi: "Cô gái à, không đáng đâu, em chỉ mới hơn 20, cuộc đời em chỉ vừa mới bắt đầu. Dấu chấm đối với em có thể là đã hết rồi. Nhưng dấu chấm đôi lúc lại là biểu tượng cho sự kết thúc của một quá trình, không phải là cuộc đời. Nó mở ra một trang hành trình mới trong cuộc sống, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Cố lên em".

Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi không kìm lại được mà tuôn trào, khóc nấc lên. Đối diện với một người hoàn toàn xa lạ, không biết gì về tôi, không hiểu gì về cuộc đời của tôi, thế mà lại nói ra một điều khiến tôi như bừng tỉnh. Ừ nhỉ, tại sao người bị trách cứ không phải là kẻ làm sai mà lại luôn là nạn nhân chứ? Tôi không sai.

Đối với người khác, với ông bà nội, với bạn học, tôi có lẽ là một người có tính cách mềm yếu, cam chịu, đáng bị bắt nạt, không đáng để tôn trọng, không đáng được yêu. Nhưng tôi vẫn còn ba mẹ, còn gia đình, còn anh em bên ngoại đùm bọc và che chở. Trái tim và tâm trí tôi mỗi ngày đều phủ đầy mây đen, cô lập và hiu quạnh. Nhưng vẫn có tình yêu và sự quan tâm len lỏi trong từng thớ thịt, trong từng hơi thở, chỉ là tôi u ám quá, đa phần đều không nhận ra.

Mẹ nêm tình yêu vào những món ngon, vào những cái ôm thật khẽ. Ba quan tâm tôi bằng những con chuồn chuồn nước ba bắt được rồi cột cánh lại cho tôi chơi, bằng những con cá rô phi, cá lóc ba câu. Anh trai thương tôi qua những chiều dắt tay tôi chạy dọc cánh đồng, thả những cánh diều xanh đỏ. Ngoại thương tôi bằng những làn gió mát từ chiếc quạt mo cau mỗi trưa hè oi ả. Các cậu, các dì thương tôi bằng những chiếc ôm, những nắm rau xanh, trái mít cà, trái dừa non, quả ổi già xanh tím… Hóa ra có nhiều người thương tôi đến thế. Thế mà tôi chỉ có thể nhìn thấy được những người ghét mình. Tôi không nghe vào tai những lời quan tâm yêu thương. Thế mà những lời ác tâm tôi lại đặt sâu vào trong đáy mắt, trong đáy tim, rồi từ từ mất hẳn niềm tin vào cuộc sống.

Mẹ tôi đã từng đau lòng, từng khóc rất nhiều, cũng từng nói với tôi, rằng nếu một lần nào đó con không chịu được nữa, xin con hãy về đây với mẹ, ở với mẹ một vài hôm rồi hãy đi. Dù con có muốn rời xa thế giới này, mẹ vẫn mong con có thể bình yên mà đi trong vòng tay của mẹ.

Tôi đã khóc. Lúc nói ra câu nói ấy, có lẽ mẹ tôi đã đau lòng thật nhiều. Tôi tệ quá. Cuộc đời này có nhiều điều tồi tệ, nhiều điều đau lòng, nhưng cũng có thật nhiều những điều yêu thương, thế mà tôi chẳng thể nhìn thấy. Để đến lúc không chỉ tôi chìm đắm trong bóng tối, mà còn có ba mẹ, còn gia đình cũng lênh đênh trong những con sóng dữ cuộc đời, không thể buông lơi.

Sau lần đi xăm không thành ấy, tôi dần mở lòng mình ra để có thể đón nhận những điều tươi đẹp. Tôi tránh xa những điều tồi tệ, tránh gặp những người luôn khiến tôi tổn thương. Tôi cùng với ba mẹ nuôi đến bản làng thăm các em nhỏ, cùng nhau mang đến những bữa cơm ngon cho bệnh nhân ung thư, cùng góp một chút công sức nhỏ nhoi của mình mang ánh sáng tới trường. Trong những hành trình ấy, tôi dần mở lòng mình, tình yêu cũng dần tràn đầy trong huyết quản. Những ấm ức, đau lòng và cả tự ti dường như cũng mất dần theo năm tháng, theo những hành trình đầy yêu thương mang đậm màu kỷ niệm.

Tuổi thơ đã qua, vết đen trong ký ức cũng dần phai nhạt theo năm tháng. Tôi theo đuổi giấc mơ làm người lớn của mình, làm một người tốt, lành và lương thiện. Giống như một người xa lạ đã từng dùng đôi tay vô hình của người ấy để ôm lấy trái tim tổn thương của tôi và nói rằng kết thúc của một quá trình không phải là đặt một dấu chấm hết. Nó là kết thúc, cũng là sự mở đầu cho một trang hành trình mới trong cuộc sống, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.

Một hành trình nữa đang qua, bất cứ ai cũng có thể có những ngày u tối trong cuộc đời, nhưng khi biết mở lòng mình, đón nhận những điều tươi đẹp, tình yêu sẽ lại nảy nở, hạnh phúc rồi sẽ lại chạm khẽ. Thương yêu!

Trang Lê

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Hội nghị thượng đỉnh Anh - EU diễn ra hôm 19/5 được xem là bước ngoặt quan trọng trong quan hệ giữa Vương quốc Anh và khối 27 quốc gia thành viên EU sau nhiều năm căng thẳng kể từ sự kiện Brexit năm 2020.

Mỗi một con phố ở Hà Nội đều lưu giữ biết bao lớp lang ký ức. Những câu chuyện xưa cũ, những nhịp sống hiện đại vẫn đan xen mỗi ngày tạo cho phố Hàng Hòm một dấu ấn riêng biệt, khiến du khách ghi nhớ.

Chốt chặn trên cao tốc, bắt nhóm đối tượng gây án bỏ trốn; Xử phạt 12,5 tỷ đồng vi phạm kinh doanh thực phẩm; Phạt tới 50 triệu nếu không ngăn cháy khu sạc xe điện... là những thông tin đáng chú ý trong Bản tin 141 hôm nay.

Hệ thống bán vé concert G-Dragon “tê liệt” sau 30 giây mở bán; Lightstick của G-Dragon tăng giá gấp 4 lần vẫn được săn lùng; Ban nhạc Bức Tường chuẩn bị tour lưu diễn châu Âu... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin Thế giới Showbiz hôm nay.

Thu phí không dừng tại Nội Bài vẫn chưa trơn tru; Honda CR-V phiên bản địa hình sử dụng động cơ hybrid; Toyota gọi sửa chữa hơn 400.000 xe bán tải lỗi đèn lùi;... là những nội dung đáng chú ý trong Bản tin Tàu và Xe hôm nay.

Thủ tướng Phạm Minh Chính tiếp ông Châu Gia Nghĩa, Chủ tịch Khu vực châu Á-Thái Bình Dương của Tập đoàn Xây dựng Điện lực Trung Quốc; Triển khai thí điểm hệ thống camera lưu động phạt nguội đầu tiên ở Hà Nội; Quốc hội Iran thông qua dự luật về Hiệp ước Đối tác Chiến lược với Nga;... là những thông tin đáng chú ý trong chương trình Thời sự 19h00 hôm nay.