Vui sống trong tĩnh lặng
Trong cuộc sống hiện đại luôn đầy ắp tiếng động và sự hối hả, có đôi khi, điều ta cần nhất lại chính là… sự tĩnh lặng.
Sáng cuối tuần của tôi bắt đầu trong sự thinh lặng. Mưa khẽ rơi, đủ để khu vườn trước nhà trở nên xanh mướt hơn, đủ khiến khi dắt xe ra đường, tôi cảm nhận mưa như một người bạn đồng hành thật dễ chịu. Nhịp sống của tôi bao năm qua vẫn thế. Dù mưa hay nắng, tôi vẫn tuân thủ đúng thời khóa biểu của mình. Thậm chí, tôi cảm thấy thư thái hơn khi đến trường trong những cơn mưa nhẹ.
Tôi luôn đặc biệt yêu thích sự yên tĩnh của mỗi buổi sớm mai. Người ta thường nghĩ rằng cuộc sống phải ồn ã, phải rộn ràng thì mới gọi là đang sống. Nhưng tôi lại cho rằng: nhất động chi bằng nhất tĩnh — một tĩnh lặng sâu, đôi khi đáng giá hơn mọi xô động ngoài kia. Giữa thành phố ồn ào và ngột ngạt tiếng còi xe, tôi luôn khao khát những khoảng xanh của thiên nhiên, khoảnh khắc được thong thả bước giữa hàng cây, nơi tâm hồn được thanh tẩy khỏi những mệt nhoài.
Sáng nay, khi tỉnh dậy trong thinh lặng, tôi nhớ đến những câu mình từng đọc trong cuốn “Yêu những điều không hoàn hảo”: Hãy lắng nghe âm thanh của sự im lặng... Sự tĩnh lặng tuy trống rỗng, nhưng tràn đầy sức sống. Ngày trước tôi không thật sự hiểu điều đó. Nhưng thời gian đã giúp tôi nhận ra — bình yên không phải là thứ ta phải mải miết đi tìm ở đâu xa. Nó vẫn luôn tồn tại trong từng hơi thở, từng bước chân, từng sớm mai thức dậy.
Hôm qua, có bạn sinh viên hỏi tôi, vì sao tôi viết nhiều tản văn hơn là các bài thời sự, vì sao tôi không dùng tên thật để “oai” hơn? Tôi chỉ mỉm cười trước những câu hỏi rất đỗi… trẻ trung ấy.
Tôi viết không phải để chứng minh gì với ai. Viết là cách tôi rèn luyện tư duy, cân bằng tâm lý sau những ngày tất bật với công việc. Bề ngoài tôi có thể trầm lặng, ít nói, nhưng sâu bên trong vẫn luôn có một phiên bản muốn được sẻ chia, muốn được gần gũi, muốn được bộc bạch cảm xúc của chính mình.
Tôi sống giữa hai thế giới: một ồn ào, sôi nổi ngoài kia - một tĩnh lặng, bình yên trong tâm hồn mình. Có lẽ vì thế mà tôi thích lên đường mỗi khi có thể. Dù chuyến đi ấy ngắn hay dài, chỉ cần nó đưa tôi đến gần hơn với thiên nhiên, với rừng cây, với những vùng đất xa lạ. Tôi đi không phải để người khác biết rằng tôi đã đi. Tôi đi… chỉ để chính mình thấy vui.
Còn nhớ thời sinh viên Văn khoa, thầy tôi từng nói: “Chính chúng ta là người có quyền tự do nhảy múa trên sân khấu cuộc đời mình, mặc cho âm nhạc có thể tắt bất cứ lúc nào. Dù trong thinh lặng, hãy cứ nhảy theo cách của riêng mình.” Cuộc sống tưởng bình yên nhưng luôn có những tác động bất chợt. Giống như buổi sớm yên ả đôi khi bị phá vỡ bởi một tiếng còi xe trong màn sương. Nhưng chính vì thế mà ta càng nhận ra sự tĩnh lặng đáng giá đến nhường nào. Tôi vẫn luôn cố gắng tạo cơ hội để tâm hồn mình được nghỉ ngơi… ngay trong chính mình.
Mong rằng giữa nhịp sống ồn ã, bạn cũng tìm được một góc bình yên cho riêng mình — nơi không ai phải vội vã, nơi tâm hồn được thở thật sâu, và nơi chỉ cần mỉm cười là thấy hạnh phúc.
Trần Xuân Hiệp














