Vị đoàn viên
Chiều nay, Hường chia sẻ cùng bạn những dòng cảm xúc của Hoàng Hạnh trong một ngày cuối năm xa quê.
Đã nhiều năm trôi qua, cứ mỗi độ cận Tết, chẳng hiểu vì sao con lại mở bài hát “Xuân này con không về” và nghe đi nghe lại. Thời gian chầm chậm lắng đọng, đi qua những miền kí ức thương nhớ, lòng người lại nôn nao với mỗi nỗi niềm khắc khoải vào thời khắc chuyển giao. Hình như cũng đã năm năm, con không được ở bên mẹ vào những thời khắc đón giao thừa. Mỗi một độ xuân qua đi, hình ảnh những ngày Tết quây quần sum họp cứ nhen lên trong lòng con những nỗi nhớ quay quắt.
Con biết có những người còn đang cách xa gia đình tới nửa vòng trái đất. Và có lẽ họ cũng đang giống như con, chất chứa nỗi nhớ thương quê nhà khắc khoải. Con tin chắc một điều, cho dù bước chân con người có đi tới đâu, đôi khi vô tình lạc lối, thì con tim sẽ vẫn tìm về với quê hương, gia đình, về với nguồn cội. Cứ mỗi ngày tháng đi qua, những người con tha hương đều gắng gỏi làm việc thật chăm chỉ để rồi ước mong lớn nhất của họ là được trở về với gia đình trong ngày đoàn viên.

Chính trong thời điểm những ngày cuối năm này, con người ta mới lại càng thèm thuồng, khao khát cái hơi ấm của quê hương, của vòng tay gia đình. Con vẫn nhớ như in nồi lá mùi mẹ nấu vương vấn trong mùi Tết, nồi bánh chưng chiều ba mươi sôi sùng sục tỏa hơi ấm giữa mịt mờ sương khói... Con cũng đã nhớ về ngoại thật nhiều. Con nhớ về những khoảnh khắc giao thừa đoàn tụ của gia đình mình trong những ngày giáp Tết của nhiều năm trở về trước, những khoảnh khắc mà có lẽ suốt cả cuộc đời này con cũng không thể nào quên.
Ngoại đã đi xa. Tóc mẹ cũng mỗi ngày lại điểm thêm một vài sợi bạc. Lòng con càng bùi ngùi và da diết hơn khi mỗi lần lắng nghe câu hát: “Mỗi mùa xuân sang. Mẹ tôi già thêm một tuổi. Mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần.” Cứ một mùa xuân qua đi, người ta lại ngỡ ngàng nhận ra có quá nhiều thứ khiến cho lòng người phải day dứt và tiếc nuối. Trong dòng chảy hối hả của thời gian, tuổi tác của những người con thương yêu lại thêm cao và những khoảnh khắc đoàn viên cơ chừng ngày càng ngắn lại. Con rưng rưng nhớ về quê nhà trong từng đêm thao thức, lòng chỉ thầm cầu mong sao cho những người thân của mình sẽ mãi mãi an lành.
Ngoài kia, từng đàn chim én đang ríu rít bay về. Những sắc mai đào đang duyên dáng, e ấp chờ ngày bung nhụy. Con nghe trong tim mình nỗi nhớ quê nhà cồn cào dậy sóng. Những ngày cuối năm, sao mà thao thiết nhớ hương vị của những ngày tháng đoàn viên./.


Có một câu nói cũ, chắc nhiều người từng nghe qua: "May mắn là khi cơ hội gặp gỡ sự chuẩn bị". Nhưng có lẽ, may mắn không chỉ đơn giản là cuộc hẹn tình cờ giữa cơ hội và sự chuẩn bị, mà còn là kết tinh của niềm tin và nỗ lực. Một người may mắn không phải là người chỉ ngồi yên chờ đợi vận may gõ cửa, mà là người dám tin vào những điều tốt đẹp và nỗ lực không ngừng để khiến điều đó xảy ra.
Có người kể với tôi, ngoại của cô là một người rất hiền, lành và thương người. Tình thương ấy không chỉ dành cho con cháu trong nhà mà ngoại còn ân cần thương cả những người xa lạ nữa. Ngoại thường bảo: Chẳng ai thiếu ai mà không sống được cả. Chỉ là mình thương người ta nhiều một chút thì thêm một lý do để sống thôi.
Nhắc tới sa mạc, có lẽ ai cũng hình dung ra một vùng đất đầy khắc nghiệt, trơ trọi với những cơn bão cát, cái nắng bỏng rát và chẳng còn gì khác. Nhưng không, cuộc sống trên sa mạc phong phú hơn nhiều. Có người kể với tôi rằng, sa mạc rồi cũng nở hoa.
Bạn biết không, có lúc mỏi mệt, bất chợt, tôi lại nhớ tới câu nói mà một người đã từng nói với tôi rằng: Khi đời người là một cuộc thi marathon, hãy kiên trì đến phút cuối cùng của đường đua.
Mỗi người đều có cho mình những đức tin riêng để neo đậu. Ánh sáng giác ngộ từ đức tin chính là kim chỉ nam làm bản thân tìm được hướng đi đúng đắn thoát khỏi cơn mê, là nơi nâng đỡ, là điểm tựa vững chãi trước những bão giông của cuộc đời.
Thuở ấu thơ, ta ngóng trông ngày mình khôn lớn. Đến khi trưởng thành, ngoảnh đầu nhìn lại, mới giật mình nhận ra những ngày thơ bé ấy là quãng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời. Những ngày tháng vô tư, hồn nhiên, chẳng lo âu phiền muộn, chỉ đong đầy niềm vui và những giấc mơ trong trẻo.
0