Về quê tìm lại tiếng ếch đồng năm xưa

Có những ký ức tưởng chừng nhỏ nhoi nhưng lại neo giữ cả một thời tuổi thơ. Đó có thể là mùi rơm mới, tiếng gió vờn qua đồng nội… hay đơn giản chỉ là tiếng ếch kêu sau mưa.

Để rồi hôm nay, khi trở về quê đúng vào những ngày mưa như trút nước, có người mới chợt nhận ra mình đã chờ đợi điều gì đó thật lâu mà không thể gọi tên. Cho đến khi mưa dứt hạt, khoảng trời lặng lại… thì cô hiểu ra: mình đợi một tiếng ếch đồng - âm thanh thân thuộc từng theo cô suốt những năm tháng tuổi thơ. Vậy mà giờ đây… chúng đã đi đâu rồi?

Nhà tôi nằm ngay cạnh cánh đồng. Ngày trước, khi chưa có điện, bố mẹ chọn an cư gần đồng để tiện tưới tiêu, trồng trọt. Thành ra, cánh đồng cứ như một người bạn lớn lên cùng mấy chị em tôi. Tôi nhớ lắm những ngày mưa, đồng ruộng ngập đầy nước. Lúa đã gặt, chỉ còn rạ nằm chờ khô. Và những đêm mưa ấy, ếch nhái kêu râm ran không ngớt. Tạnh mưa rồi, tiếng ếch càng rõ hơn, dồn dập, vang vọng, như hòa thành một bản nhạc đồng quê da diết. Bố tôi bảo, chúng ra khỏi hang để tận hưởng làn không khí mát lành sau những ngày oi bức.

Chiều chiều, cứ thấy trời sắp mưa là bọn trẻ trong làng chúng tôi lại hẹn nhau cho một buổi đi soi ếch thật “hoành tráng”. Đứa có đèn pin, đứa có vợt, có giỏ. Đứa không có đèn thì ra tiệm sửa xe xin săm lốp thủng mang về cắt dài, đốt làm đèn soi. Ăn cơm tối xong là chúng tôi ùa ra đồng. Hễ chỗ nào tiếng ếch kêu nhiều, chúng tôi rón rén tiến đến.

Trong màn đêm mênh mông chỉ có ánh đèn pin lấp loáng, tiếng ếch trở thành dũng khí cho những đứa trẻ bé xíu dám bước đi không biết sợ. Có những con ếch tròn xoe đôi mắt ngơ ngác, ngồi im như chờ bị bắt; cũng có những con nhanh nhảu nhảy biến vào hang… nhưng hiếm khi thoát được những tay săn ếch “chuyên nghiệp” như chúng tôi. Đứa vợt, đứa đuổi, đứa soi… chỉ thoáng chốc những chú ếch đã nằm gọn trong giỏ, kêu nhè nhẹ như muốn xin tha.

Nhưng đi soi ếch đâu đơn giản. Cầm đèn bằng săm cao su nóng chảy phải thật khéo, không là bỏng tay. Đi trên bờ ruộng vừa hẹp vừa trơn, đứa nào cũng không tránh khỏi những cú ngã nhào đau điếng, quần áo bê bết bùn đất. Vậy mà thích mê. Những vết thâm tím ấy, giờ nhớ lại vẫn thấy thương vô chừng – thương tuổi thơ mình sao mà hồn nhiên đến vậy.

Rồi năm tháng trôi. Chúng tôi lớn lên, mỗi đứa một nơi. Đồng ruộng cũng đổi khác. Mỗi lần gặp lại, vẫn cười vang khi nhắc chuyện soi ếch, bàn tán con nào đực con nào cái. Những câu chuyện tưởng vô thưởng vô phạt ấy lại níu giữ cả một phần ký ức, nhắc rằng ta đã từng có một tuổi thơ thật đẹp bên tiếng ếch đồng giữa những đêm mưa.

Sáng nay thức dậy, tôi hỏi bố: “Đêm qua mưa to thế mà chẳng nghe tiếng ếch?” Bố khẽ lắc đầu: “Lâu rồi không còn nghe thấy nữa. Ruộng giờ ít quá, thuốc hóa học nhiều, ếch sống không nổi…”

Tôi thẫn thờ đứng nhìn cánh đồng quê mình – vẫn còn đó, nhưng bình yên xưa đã vơi đi nhiều. Tiếng ếch – thứ âm thanh từng sống trọn trong tâm hồn của một đứa trẻ – giờ chỉ còn đọng lại trong ký ức. Và tôi biết, điều mình đợi hôm qua… đã hóa thành một khoảng lặng mênh mang của nỗi nhớ.

Ngọc Linh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời