Tôi thèm về nhà ăn cơm với mẹ

Giữa những bộn bề và áp lực của cuộc sống hiện đại, đôi khi chỉ một câu nói giản dị - “về nhà ăn cơm” - cũng đủ để ta thấy tim mình chùng lại, lòng mình ấm lên.

Bữa cơm nhà không chỉ là chuyện ăn uống đơn thuần, mà còn là nơi neo giữ yêu thương, là miền ký ức không bao giờ cũ. Nơi đó chứa đựng hạnh phúc giản dị, có cả nỗi nhớ da diết khi ta không thể thường xuyên trở về bên mẹ, mang cả niềm hy vọng về một sự tiếp nối dịu dàng khi người con ấy – nay đã làm mẹ – cũng đang cố gắng gìn giữ trọn vẹn hơi ấm của những bữa cơm gia đình. Rồi sẽ có lúc, ai đó cũng thèm được trở về nhà, ngồi bên mẹ, ăn một bữa cơm thật đơn sơ mà thấm đẫm tình thân. Trong cuộc đời, có những điều rất đỗi bình thường lại chính là điều thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta…

Hết giờ làm việc, trên đường về nhà, tôi tạt ngang chợ mua ít thức ăn về chuẩn bị cho bữa cơm tối. Sáng nay, chồng và các con có hẹn tối sẽ “về nhà ăn cơm”. Chẳng hiểu sao cứ nghe cụm từ “về nhà ăn cơm”, tôi lại lâng lâng hạnh phúc, đã cảm thấy trái tim ấm áp. 

Cuộc sống ngày càng tất bật, người lớn bận, trẻ con có khi còn bận việc học hành hơn cả người lớn nên để có những buổi tối quây quần bên mâm cơm gia đình là cả một sự cố gắng, sắp xếp của tất cả các thành viên. Chỉ với đĩa đậu rán, tô thịt kho và đĩa rau muống luộc cùng đôi câu chuyện kể đã thành một bữa cơm tối ấm áp, rộn rã tiếng cười. Chính vì thế tôi luôn cố gắng hoàn thành công việc thật sớm, ghé chợ mua thức ăn và nấu bữa cơm tối đợi chồng con về. Tôi muốn kết thúc một ngày, khi bước chân về tới nhà các con sẽ nhìn thấy mẹ, nghe mùi thức ăn thơm lừng trong bếp. Để mai này, lớn lên, có nhiều mối quan hệ, lắm sự bận tâm hơn, có thành công rực rỡ hay đau đớn thất bại, thì mỗi khi hoàng hôn buông xuống, các con sẽ nhớ có một chốn bình yên để trở về, có mâm cơm chiều bình dị và một người mẹ luôn dang rộng vòng tay ôm các con vào lòng. Cũng như tôi bây giờ, đã làm mẹ của những đứa trẻ, cũng đã trải qua biết bao chênh vênh của cuộc sống, hạnh phúc cũng nhiều, buồn bã thất vọng cũng không ít, vậy mà mỗi buổi chiều, tôi lại thèm về ăn cơm với mẹ.

Ngày lập gia đình cứ nghĩ khoảng cách chẳng là gì cả. Chỉ cần leo lên xe ngủ một giấc, thức dậy sẽ đứng ngay giữa khoảng sân đầy nắng, nhìn những khóm hồng đua nhau khoe sắc và ăn vài cái bánh nếp mẹ mua chỗ hàng quen. Nhưng khi làm vợ, làm mẹ rồi mới thấm thía hết trách nhiệm của mình, muốn bứt ra để về nhà với mẹ nào có dễ dàng. Bởi vậy mà lòng cứ buồn mãi, cứ thèm mãi những bữa cơm chiều như ngày còn bên mẹ. 

Mẹ tôi buôn bán nhỏ, ngày nào cũng có mặt ở chợ từ trời vừa rạng sáng tới tối mịt. Những bữa ăn cũng qua quýt, cái bánh rán, tô bún riêu, có hôm bố ít việc vườn tược thì tranh thủ mang cơm trưa ra cho mẹ. Nhưng riêng bữa cơm tối nhà tôi bao giờ cũng quây quần bên nhau dù khi đó đã là tối mịt. Mẹ bận bịu chợ búa, nên việc cơm nước thường là bố con tôi đảm trách. Mẹ đi chợ về là có sẵn cơm canh nóng hổi nhưng bao giờ cũng vậy, mẹ luôn tạo điểm nhấn bằng một món ăn. Có khi là miếng thịt heo quay với da giòn rụm, hay đĩa nem thơm phức mùi thính cuốn với lá sung, lá mơ mua sẵn. Nhiều khi mẹ lại vào bếp xào thêm đĩa rau, nấu vội bát canh,… Ba bố con tôi khi nào cũng ngồi sẵn trong bàn ăn nhìn mẹ nấu nướng. Lúc ấy nhìn mẹ thật thảnh thơi, ánh mắt lộ rõ nét cười, gương mặt ngời lên hạnh phúc. Bữa tối, cả nhà ngồi bên nhau, mẹ sẽ nhẹ nhàng gắp đồ ăn cho ba bố con tôi, hỏi han công việc ngoài vườn của bố, chuyện học hành của hai chị em tôi. Biết mình bận rộn nên bao giờ mẹ cũng cố gắng tranh thủ nhất có thể để thể hiện tình yêu đối với chồng con. Mẹ vẫn thường tâm sự với tôi, giá mẹ có thời gian hơn mẹ sẽ chăm chút cho những bữa ăn hàng ngày. Mẹ rất muốn đánh thức chị em tôi bằng đĩa bánh cuốn chả thơm nức mùi hành phi, bằng những cái bánh nếp với nhân đậu xanh và thịt mỡ béo ngậy và bằng cả những cái ôm thật chặt. Nhưng mẹ bận quá, cuộc mưu sinh với trăm ngàn nỗi lo cơm, áo cứ cuốn mẹ đi mải miết. Một năm chỉ dám nghỉ duy nhất ngày mùng Một Tết, ốm đau mệt mỏi phải cố gắng vượt qua. Tôi thương mẹ và thương cả những mong muốn rất bình thường ấy. Tôi mang cái mong muốn giản đơn của mẹ vào hành trình làm mẹ của chính mình. Và tôi càng thấm thía hơn sự tiếc nuối của mẹ.

Bây giờ, thỉnh thoảng về nhà, bố con tôi vẫn nấu cơm chờ mẹ như trước đây. Mẹ vẫn cố gắng về chợ sớm và vào bếp. Chúng tôi cũng chẳng còn như hồi nhỏ thèm ăn thứ này thứ khác nhưng sự mong đợi món ăn từ tay mẹ nấu thì vẫn vẹn nguyên. Để rồi khi xa nhà, những khoảnh khắc ấm áp bên mâm cơm gia đình xoa dịu bớt những vất vả, mệt mỏi và áp lực của cuộc sống.

Thu Phương

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời