Tôi thêm sữa cho ly cà phê đời mình

Dù cuộc đời có nhiều vị đắng, chỉ cần ta biết “thêm sữa” - thêm tình thương, sự thấu hiểu và lòng nhân ái, thì ly cà phê đời mình vẫn sẽ luôn ngọt ngào…

Đã bao giờ bạn thử nhấp một ngụm cà phê đen đá chưa? Với nhiều người, đó là một thử thách - bởi vị đắng đầu tiên thường gắt, nồng và khó uống. Nhưng chỉ cần thêm một chút sữa, vị đắng ấy vẫn còn đó, song lại được ôm ấp bởi sự dịu ngọt khiến người ta yêu thích lúc nào không hay.

Tôi nghĩ, cuộc sống cũng giống như một ly cà phê sữa đá - luôn có vị đắng hòa cùng vị ngọt béo khó quên. Nếu ta biết thêm một chút sữa của sự thấu hiểu, một chút đường của lòng bao dung, thì mọi thứ sẽ ngọt ngào hơn.

Tôi thường ngồi quán cà phê làm việc. Tôi thích cà phê sữa đá, thích không khí nơi đó và thích cả những câu chuyện đời tình cờ, lặng lẽ trôi qua trước mắt mình mỗi ngày.

Quán nhỏ nằm nép mình giữa trung tâm thành phố, lúc nào cũng đông khách - phần lớn là người trung niên; nhân viên chủ yếu là sinh viên, trong số đó, tôi để ý đến một cậu bé dáng người cao gầy, gương mặt sáng nhưng đôi mắt lại thoáng chút buồn. Em chăm chỉ, lễ phép, luôn cố gắng làm tốt phần việc của mình. Một lần, em mang nhầm nước cho khách, dù đã xin lỗi, sửa sai bằng một ly khác, người phụ nữ ấy vẫn không buông tha. Những lời trách mắng gay gắt vang lên giữa quán và buồn hơn cả là sự phụ họa của những người bạn đi cùng. Cậu bé chỉ biết cúi đầu, lặng lẽ tiếp tục công việc. Chứng kiến cảnh ấy, tôi thấy thương em và thấy cả chính mình của nhiều năm về trước…

Ngày còn là sinh viên, tôi cũng từng đi làm thêm để phụ giúp gia đình. Mỗi ngày đứng suốt tám tiếng, chạy bàn đến hoa mắt, rửa ly đến nhợt tay… Có những hôm tan ca muộn, tôi đạp xe về trong cơn mưa tầm tã, nước mưa hòa nước mắt, người lạnh buốt mà lòng thì tủi thân. Nhưng giữa những nhọc nhằn, tôi vẫn thấy vui - vì ít nhất, mình không phải là kẻ vô dụng. Chính những tháng ngày lam lũ đó đã dạy tôi biết trân trọng và thấu hiểu hơn với những người đang bươn chải giữa đời.

Hành trình trưởng thành của những đứa trẻ ấy là chặng đường lấm lem mồ hôi và nước mắt. Các em đang cố gắng sống có trách nhiệm, nhưng lại dễ bị tổn thương bởi những lời trách mắng. Giá như người phụ nữ hôm ấy có thêm một chút kiên nhẫn, một chút bao dung, thì có lẽ mọi chuyện đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Bởi làm sao có thể bắt một đứa trẻ đang học đi mà không vấp ngã? Làm sao nỡ trách cái vụng về, lóng ngóng của một cậu sinh viên vừa rời khỏi vòng tay mẹ? Một lời nói dịu dàng thôi, đôi khi còn ấm hơn cả ngàn ly cà phê nóng…

Tôi biết, ngoài kia có bao bạn trẻ như cánh hoa dại nghiêng mình trước gió, hay như con sóng nhỏ cố vượt ghềnh đá để ra biển lớn. Dù cuộc sống có đắng chát, các em vẫn chọn cách thêm vào đó chút ngọt ngào của hy vọng, của nghị lực để tiếp tục hành trình phía trước.

Và tôi - người lớn đã đi qua những năm tháng chông chênh luôn tự nhắc mình: Hãy là vạt nắng, đừng là cơn giông. Thêm một chút bao dung vào hành động, một chút ngọt ngào vào lời nói, có thể không thay đổi được thế giới, nhưng sẽ khiến một ngày của ai đó bớt u ám hơn.

Tôi muốn cùng những đứa trẻ vụng về đang học cách trưởng thành tin rằng, dù cuộc đời có nhiều vị đắng, chỉ cần ta biết “thêm sữa” - thêm tình thương, sự thấu hiểu và lòng nhân ái, thì ly cà phê đời mình vẫn sẽ luôn ngọt ngào…

Giữa những bộn bề, đôi khi chúng ta quên mất rằng, yêu thương cũng cần được “thêm sữa” - một chút dịu dàng, một chút kiên nhẫn để giữ ấm trái tim mình và người khác. Bởi cuộc đời vốn đã có quá nhiều điều khiến ta dễ lãng quên, nếu không biết gìn giữ, thì ngay cả những điều đẹp đẽ nhất cũng sẽ nhạt phai như giọt cà phê cuối cùng trong ly.

Và có lẽ, giữa khoảng lặng của một buổi chiều, ta chợt nhận ra rằng, trong đời sống này, yêu thương chính là dư vị ngọt ngào nhất còn đọng lại sau mọi đắng cay.

Hoàng Trang

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời