Thương tiếng leng keng của kem que đổi dép
Chiều nay, Hường mời bạn nghe câu chuyện Nguyễn Trúc.
Trời dần chuyển sang cái oi bức của cuối xuân đầu hè. Tôi ngó ra ngõ, nom nắng đậu lưng chừng bên tường, ướp vàng vài ba ô gạch. Anh trai bảo, mùa này mà vừa hái xoài chua nhà bà hàng xóm vừa cắn ngập que kem trong cái tê răng nhíu mắt thì vui biết mấy. Tôi nhìn sang, thấy nắng đang lén đậu lên mái đầu sớm lốm đốm muối tiêu vì vất vả của anh, chợt nhớ tới tuổi thơ dữ dội của những ngày xưa lúc cả hai còn thơ ấu - cái thời mà cây kem vẫn được định giá bằng những đôi dép đứt.

Ngày ấy vui lắm, những niềm vui giản đơn của đứa trẻ nông thôn chỉ cần vài ba thứ quà ăn vặt là đủ sung sướng cả buổi. Tôi nhớ mình hay chạy chân trần theo anh trai, nhướng dáng người thấp bé để cố với tới cái thùng kem sau xe đạp chú Sáu. Khi lũ bạn tản ra mỗi đứa cầm một que hít hà, tôi bất giác nhìn xuống đất, cọ hai chân không dép ngoạc miệng khóc òa. Anh trai vốn không tính mua, thấy vậy lúng túng tháo một chiếc dép đang mang, đổi cho tôi được nửa cây kem sứt sẹo. Nước mắt tôi quyện cùng chút kem mát lạnh tan chảy dưới nắng, nom lem nhem như một chú mèo lười. Anh thấy vậy cũng bật cười nhưng về đến nhà liền phải khóc. Ba đánh anh mấy roi vì tội làm rơi mất dép.
Nhà thiếu ăn lại đông nhân khẩu nên hai anh em đang tuổi lớn luôn thường trực cái đói. Những cây kem được đổi bằng những chiếc dép nhựa lúc đó trở thành thức quà, mang chút đường vỗ về dạ dày trống hoác của chúng tôi. Thần kì đến nỗi khi giờ này nghĩ lại vẫn như còn thấy dư vị ngọt ngào thấm đẫm môi lưỡi. Tuổi thơ của tôi cũng vì vậy mà luôn háo hức tiếng leng keng từ thùng kem của chú Sáu. Tiếng rao dạo vang trong gió luồn qua tán cây bàng trước làng, kéo chân tôi chạy theo như một thói quen vô thức. Buồn cười là dù có dép để đổi hay không thì tôi cũng muốn xúm xít lại quanh thùng kem lành lạnh như thể chỉ cần đứng gần nó một chút, hít nhiều hơi từ đó một chút thì sẽ giảm bớt cái sự thèm thuồng. Chú Sáu lắm lúc mủi lòng liền cho hai anh em một que kem còn dư cuối buổi bán. Có lẽ ánh mắt của chúng tôi khi đó đã làm chú Sáu động lòng.

Trong góc bếp nhà tôi có một ngách nhỏ. Đó là “căn cứ” bí mật của hai anh em. Chúng tôi giấu những đôi dép đứt lượm được ngoài bãi rác, chờ gom đủ số lượng sẽ đem đi đổi kem. Còn nhớ có năm tầm 27 tết, mẹ dọn dẹp nhà cửa lôi được đống dép cũ bị chuột chui vào làm ổ ra, tức quá quất cho chúng tôi mấy roi. Hai anh em sau đó bị phạt khoanh tay đứng úp mặt vào xó một buổi.
Anh lớn dần rồi đi học xa. Có năm tết không về nhà vì phải ở lại phụ quán nước trên thành phố. Tôi ngồi trước hiên ngóng nhìn ra đầu ngõ buồn rười rượi vì chẳng thấy bóng anh. Xe đạp của chú Sáu vẫn leng keng, nhưng tôi chẳng muốn chạy theo nữa. Góc nhà sạch sẽ hơn chỉ dư lại hai đôi dép cũ tôi để dành chờ anh về cùng đi đổi kem như dạo trước. Thế nhưng tới khi tiếng leng keng đã vẳng xa, cửa nhà lại chẳng bật ra với câu nói “anh đã về” như mong ước. Lúc ấy, nước mắt chợt trào khỏi mi. Có lẽ, nước mắt đã trở thành thứ ngôn ngữ thay thế khi mọi câu nói trở nên khó diễn đạt nổi bằng lời.

Năm tôi vừa tốt nghiệp thì ba mất. Tết đó nhà vắng hoe. Anh trai xoa đầu tôi, lén dúi vào tay tôi que kem ướp lạnh. Tôi không còn thèm đường cũng không đói nhưng vẫn chậm rãi ăn. Nước mắt lại quyện cùng chút kem chảy ra pha mặt tôi thành bảng màu loang lổ. Anh lại bật cười như lúc nhỏ, nhưng trong mắt thì đỏ hoe ươn ướt. Lần này sẽ chẳng phải khóc vì bị đánh đòn nữa. Nhưng sao mà tim chúng tôi lại như nhói đau.
Nhiều năm trôi qua, mẹ già đi như vốn dĩ phải thế. Đôi chân mẹ bị tê cứng không còn đi lại được. Góc bếp chiều 27 tết cũng chẳng còn tinh tươm như ngày xưa. Đêm 29 Tết, anh em tôi về nhà đốt cho ba cây nhang, lụi cụi dọn mớ mạng nhện trong góc, chợt rưng rưng mắt khi thấy lại hai đôi dép ngày nào./.


Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.
0