Thưởng chén trà đông

Mùa đông, khi tiết trời lạnh tê tái thì tách trà cũng giống như một bếp sưởi nhỏ. Hai bàn tay in hằn vết dấu thời gian, ôm lấy chén trà bé tẹo để chút ấm áp lan toả vào bàn tay…

Chiều nay, Hường mời bạn cùng thư thái thưởng trà với Thu Thuỷ - một người bạn phương Nam.

Thú tản trà giờ không dành riêng cho các cụ, hay cánh nam giới. Phụ nữ cũng có nhu cầu tận hưởng những hương vị đắng chát, nồng nàn hay dịu dàng qua chén nước nhỏ bé. Phụ nữ cũng dành thời gian tụm năm tụm ba ngồi ngắm mây trời bảng lảng qua thành phố. Tiếng còi xe rền rĩ chẳng làm mùa đông ấm hơn, nó làm cho cái nhíu mày thêm sâu, để hằn thêm một nét suy tư dọc đầu lông mày do thói quen và tuổi tác.

Chiếc áo khoác mỏng vừa đủ cản tiết trời hơi lành lạnh, lại muốn minh chứng thứ thời trang không chạy theo xu hướng mà yêu nét hoài cổ xa xăm của chủ nhân. Bài hát xưa lạc lõng với mùa "anh ở trong này chưa thấy mùa đông/ nắng vẫn đỏ mận hồng đào cuối vụ..." còn văng vẳng nhưng tâm hồn người thì lạnh, mang cả mùa đông xứ Bắc để phương Nam dùng dằng nỗi nhớ mùa lạnh se sắt?

Chén trà mạn nóng mà người Nam gọi là trà Bắc ủ cả tình cảm vào trong bình trà. Trà Ô Long, trà Tân Cương, trà đen, trà sen, trà nhài, trà hoa cúc... vô số loại trà được người trồng chè và người chế biến mang hết tâm huyết dành cho người thưởng thức. Nghệ thuật châm trà chẳng cầu kỳ như trà đạo của Nhật Bản để đưa việc thưởng trà thành thứ văn hoá đậm chất tôn giáo hoà - kính - thanh - tịch nhưng cũng đủ để người thưởng trà không thể vội vã, không thể hấp tấp phán xét chuyện đời, chuyện người một cách bâng quơ.

Người đưa tôi đến thú uống trà là một người bạn thời thơ ấu. Nó “cụ non" từ lúc còn cắp sách tới trường, cho nên đến bây giờ chưa là cụ "già" nó vẫn là "cuốn từ điển" sống và điểm cân bằng cho lũ bạn đầu không tới trời, chân chưa đạp đất như chúng tôi. Trong lúc tôi ngờ nghệch để nước sôi già đưa cho nó thì nó lại từ tốn dùng nước đó tráng lại các dụng cụ pha trà một cách tỷ mẩn và đi nấu một ấm nước khác để hãm.

Ấm trà được lau khô, gói trà mở ra đổ vào lòng bàn tay để đong một lượng vừa đủ đổ vào ấm rồi dùng nước sôi non tráng qua một lượt trà trong bình đổ vào một cái chén. Lần thứ hai, nước sôi đã già nhấc ra để ba phút mới châm vào bình trà để hãm. Nước trà đầu tiên được rót đều vào các chén trên bàn trà đủ với số lượng người thưởng thức. Kiểu rót cũng rất đều như chia hương vị cho từng người, một chút một từ chén này đến chén khác đến 3, 4 vòng mới đủ lượng nước trà trong chén. Mỗi người nhận lấy phần trà của mình ủ trong tay để tự cảm nhận hương trà. Phần nước trong chén lúc thì xanh như lá chè non, lúc lại nhàn nhạt như nắng chiều nhưng không hề vẩn đục một xác trà nào. Vị trà, hương trà tuỳ vào bàn tay người hãm để ra những cung bậc mùi vị khác nhau. Phần nữa là tâm trạng người thưởng trà, tuy ngồi cùng bàn nhưng đâu đã giống nhau. Người thì nhớ quê man mác, người còn dư âm nỗi lòng cha mẹ héo hon, người lại ngổn ngang chuyện gia đình... Hơi nóng chén trà như làm tan ra một chút nỗi niềm.

Ảnh: ThuongTra

Chợt nhớ một chiều đông xưa ngồi thưởng trà cùng với người bạn trên tầng hai ngôi nhà cổ bên Phủ Tây Hồ. Hôm đó chủ nhà hãm ấm trà sen do gia đình tự chế để dành cho khách quý cùng với mấy thanh kẹo lạc mua ở cổng phủ. Câu chuyện bên tách trà sen cũng thơm như chén trà của những người tri âm, tri kỷ hữu duyên từ Bắc - Trung - Nam hội tụ. Hương vị trà sen thoát tục, ấm áp tình bằng hữu nên không để ý tiết đông chí, hoàng hôn sầm sập đóng cửa cuộc vui từ lúc nào, mãi mới lưu luyến chia tay.

Giờ ngồi uống trà với bạn để thấy mùa đông không lạnh, thấy biết đủ, để khỏi sân si , biết buông bỏ để khỏi kéo dài nỗi đau tự cứa lòng mình. Vẫn còn vị đắng chát đầu lưỡi nhưng khi trôi vào vòm họng, vị ngọt của trà lan toả. Thứ ngọt của trà phải "sâu", phải "tĩnh" mới nhận ra, như cuộc sống nếu cứ gấp gáp thì đâu thấy lắng đọng những tình cảm rất đời thường luôn quấn quít, để một ngày nhận ra, muộn màng níu kéo bằng thứ tình đã được ủ men thời gian trải nghiệm.

Trà đã được châm mấy tuần, rồi được thay ấm trà mới mà cuộc hàn huyên vẫn còn tiếp diễn. Chén nghĩa tình chẳng hề cạn dù còn khuyết sót những điều đã qua. Chén trà Bắc giữa mùa đông phương Nam sao mà lắm vị, nhưng nổi nhất vẫn là vị chát ngọt yêu thương của bạn bè. Nhấp ngụm trà Bắc, bình thản đón những ngọn gió lạc mùa vào phương Nam./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Con người ta ai lớn lên rồi cũng có cho riêng mình một miền ký ức tươi xanh. Đôi khi vì những bộn bề của cuộc sống hiện tại mà nó bị lãng quên, vùi lấp, đã tưởng nó mất đi. Nhưng không, nó vẫn ở đó. Và trong một trưa đầy nắng, miền ký ức tươi xanh của một người được tắm mát trong tiếng gà cục tác…

Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?

Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.

Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.

Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.

Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.