Thời gian - kẻ cướp đoạt hay người trao tặng?
Có bao giờ bạn ngồi lặng lẽ trong một buổi chiều tĩnh mịch, chợt nhớ về một cái tên mà chính mình cũng không thể nhớ ra đó là ai? Có bao giờ bạn cầm trên tay một bức ảnh cũ, nhìn những khuôn mặt quen thuộc nhưng chẳng thể gọi được những ký ức cụ thể về họ? Đó là khi bạn nhận ra rằng thời gian đã làm nhạt nhòa những điều mà bạn từng nghĩ rằng sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí.
Chúng ta từng yêu ai đó đến mức nghĩ rằng không thể sống thiếu họ, nhưng rồi thời gian trôi qua, ta vẫn ổn mà không có họ bên cạnh. Chúng ta từng đau lòng vì một mất mát, từng ngỡ rằng nỗi đau ấy sẽ chẳng thể nào nguôi ngoai, nhưng rồi một ngày, khi nhắc lại, ta nhận ra mình đã có thể nói về nó một cách nhẹ nhàng.
Thời gian làm con người ta quên đi những cảm xúc mãnh liệt đã từng trải qua. Khi còn trẻ, ta dễ dàng đau khổ vì những tổn thương nhỏ, dễ dàng mất phương hướng vì một lần vấp ngã. Nhưng rồi theo năm tháng, ta dần trở nên mạnh mẽ hơn, không phải vì ta chưa từng bị tổn thương, mà vì ta đã quên đi những nỗi đau ấy.
Nhưng nếu không có sự lãng quên, liệu cuộc sống có còn tiếp tục được hay không? Nếu mỗi nỗi đau đều khắc sâu trong tâm trí mãi mãi, nếu mỗi lần vấp ngã đều để lại một vết hằn không thể phai mờ, thì con người liệu có đủ sức để bước tiếp?
Lãng quên, đôi khi lại là món quà mà thời gian ban tặng cho chúng ta. Nó giúp ta bỏ lại phía sau những điều không còn thuộc về hiện tại, để lòng nhẹ nhàng hơn, để đôi chân có thể bước đi mà không bị níu kéo bởi quá khứ.
Có những vết thương lòng tưởng như không thể lành, nhưng thời gian lại âm thầm xoa dịu nó từng ngày. Có những giấc mơ dang dở khiến ta đau lòng, nhưng rồi theo năm tháng, ta học được cách buông bỏ và mỉm cười với những gì đã qua.
Thời gian lấy đi ký ức, nhưng cũng chính nó giúp ta nhẹ nhàng hơn, giúp ta có thể đón nhận những điều mới mẻ mà cuộc sống mang lại.
Có lẽ thời gian là một nghịch lý kỳ lạ của cuộc sống. Nó vừa là kẻ cướp đoạt, vừa là người trao tặng. Nó lấy đi tuổi trẻ, nhưng lại ban cho ta sự trưởng thành. Nó mang đến những nỗi đau, nhưng cũng chính nó chữa lành mọi vết thương. Nó đẩy mọi thứ vào quên lãng, nhưng đồng thời cũng giúp ta học cách trân trọng những điều quan trọng nhất.
Nếu không có thời gian, liệu ta có hiểu được giá trị của khoảnh khắc? Nếu không có lãng quên, liệu ta có biết trân trọng những gì ta đang có? Chính vì biết rằng thời gian không bao giờ dừng lại, ta mới học được cách sống hết mình cho hiện tại. Nếu cứ mãi lo lắng về những gì đã mất hoặc những gì sẽ đến, ta sẽ vô tình đánh rơi những giây phút quý giá đang trôi qua ngay trước mắt.
Chúng ta không thể níu giữ thời gian, nhưng chúng ta có thể sống trọn vẹn trong từng phút giây mà nó ban tặng. Có những người mãi tiếc nuối về quá khứ mà quên mất rằng hiện tại cũng đang dần trở thành quá khứ. Có những người mãi mơ tưởng về tương lai mà không nhận ra rằng tương lai được tạo nên từ những gì ta làm ngay lúc này.
Nếu biết rằng thời gian có thể đưa mọi thứ vào quên lãng, hãy trân trọng những gì ta đang có. Hãy yêu thương khi còn có thể, hãy tha thứ khi còn cơ hội, hãy dám sống hết mình khi còn thời gian. Vì một ngày nào đó, những điều tưởng như quan trọng hôm nay rồi cũng sẽ phai mờ theo năm tháng. Nhưng cách ta đã sống, những gì ta đã trao đi, sẽ luôn còn lại trong trái tim những người ta yêu thương.
Cuộc đời không đo bằng số năm ta sống, mà bằng cách ta đã sống những năm tháng đó như thế nào. Một ngày không trọn vẹn là một ngày mất đi vĩnh viễn. Vậy nên, hãy để từng khoảnh khắc trong đời trở nên có ý nghĩa. Để khi nhìn lại, ta không tiếc nuối vì những gì đã qua, mà chỉ mỉm cười vì ta đã sống một cuộc đời trọn vẹn.
Quên lãng không chỉ là một sự mất mát, mà còn là một sự tái sinh. Khi một chiếc lá rơi xuống, nó không còn là một phần của cành cây, nhưng nó lại trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng đất mẹ. Khi một kỷ niệm phai nhòa, nó không còn là nỗi đau hay niềm tiếc nuối, mà trở thành một phần trong hành trang trưởng thành của ta.
Chúng ta không thể ngăn thời gian trôi, cũng không thể giữ mọi thứ mãi mãi. Nhưng chúng ta có thể chọn cách sống để mỗi ngày trôi qua không chỉ là một trang giấy trắng bị xóa nhòa, mà là một câu chuyện đẹp đẽ được viết nên.
Vậy nên, đừng sợ hãi khi thời gian mang mọi thứ vào quên lãng. Hãy để nó là một phần của quy luật tự nhiên, giúp ta nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn. Vì cuối cùng, những gì còn lại sau tất cả, không phải là những ký ức đã mất đi, mà là cách chúng ta đã sống, đã yêu, và đã tận hưởng từng phút giây trong cuộc đời này.
Đức Anh


Làng Chàng Sơn (huyện Thạch Thất, Hà Nội) - nơi nghệ thuật rối nước từng rực rỡ suốt ba thế hệ giờ đây đang trở nên thưa vắng. Đứng cạnh thủy đình đơn sơ bên ao làng, ông Nguyễn Văn Dậu - Trưởng phường rối nước Chàng Sơn lại bồi hồi nhớ về thời huy hoàng của phường rối Chàng Sơn năm nào.
Trên địa bàn Hà Nội đã và đang tồn tại những tuyến kênh, mương, ô nhiễm trầm trọng, tiềm ẩn nhiều mầm mống bệnh tật. Đáng nói, ở nhiều nơi, dù chính quyền và nhân dân địa phương đã chủ động, tích cực trong công tác xử lý ô nhiễm như thường xuyên khơi thông, nạo vét, dọn dẹp rác thải nhưng ô nhiễm vẫn không mấy cải thiện.
Từng được mệnh danh là “công xưởng thế giới”, Trung Quốc hiện nay đang chuyển mình thành cường quốc công nghệ cao. Từ một nền kinh tế gia công, Trung Quốc đang từng bước trở thành cường quốc công nghệ cao – nơi không chỉ lắp ráp mà còn phát minh, thiết kế và định hình tiêu chuẩn của tương lai.
Bảo đảm an toàn chuyến thăm Việt Nam của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình; Làm rõ nguyên nhân vụ cháy nhà dân tại Trung Liệt; Bắt giữ đối tượng cướp tiệm vàng tại phường Đại Kim;... là những thông tin đáng chú ý trong Bản tin 141 hôm nay.
Diễn viên Thanh Hương lần đầu chạm ngõ điện ảnh với phim kinh dị; “Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam 2025" có nhiều thí sinh nổi bật; Lý Hải quảng bá “Lật mặt 8” bằng concert 8.000 người;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin Thế giới Showbiz hôm nay.
Bún thang là món ăn tinh tế bởi cách mà người Hà Nội chọn và thái, xé nguyên liệu, gọn gàng xếp quanh bát sao cho đẹp mắt. Nhiều người ví cách sắp xếp nguyên liệu trên bát bún thang giống như sự hợp nhất âm dương, ngũ hành, làm cho người thưởng thức cảm nhận đầy đủ và trọn vẹn cả hương và vị.
0