Tháng Mười Hai - mùa chạm vào nỗi nhớ
Tháng Mười Hai khẽ gõ cửa phố phường, gió lạnh lướt qua hàng cây trút lá, quán cà phê cũ mờ sương. Không ồn ào, không vội vã, tháng cuối năm đến lặng lẽ, khiến người ta chùng bước nghĩ về một năm sắp qua.
Tháng cuối năm luôn có một thứ hương vị rất riêng. Lạnh thì vẫn lạnh, nhưng cái lạnh này lại có thêm hơi ấm. Ấm vì lòng người chợt biết dịu lại, mềm đi, biết thương mình hơn sau những tháng ngày bươn bả. Tôi quàng vội chiếc khăn choàng, kéo cao cổ áo, nhưng lại chẳng nỡ đi nhanh… như thể chỉ muốn níu thêm cái lạnh dịu dàng, để nghe rõ hơn hơi thở của mùa đông đang bước thật khẽ.
Nắng của tháng Mười Hai không gắt, chỉ đủ rắc một lớp mật vàng lên mái ngói cũ, lên những con phố ta đi ngang mỗi ngày, và lên cả những miền ký ức tưởng đã ngủ yên. Trong khoảnh khắc ấy, người ta dễ dàng đối thoại với chính mình: về những điều đã làm được, về những dự định còn dở dang, và cả những nỗi niềm muốn buông nhưng vẫn chôn sâu trong một góc nhỏ của trái tim.
Tháng Mười Hai cũng là cái cớ để người ta tìm lại nhau. Bạn bè lâu ngày chẳng gặp bỗng í ới gọi nhau bằng một cuộc hẹn muộn. Chỉ một ly cà phê nóng, vài câu chuyện xưa cũ, tràng cười giòn tan về những vụng về thuở bé dại… thế là đủ để trái tim ấm lên. Trong làn khói mỏng tan vào không khí, ta chợt hiểu: hóa ra sự ấm áp không đến từ chiếc áo dày, mà đến từ một cái nắm tay, một cái ôm thật chặt, hay đơn giản là sự có mặt của nhau.
Những ký ức tuổi thơ cũng bất chợt ùa về theo từng tờ lịch sắp chạm vào trang cuối. Ngày ấy, niềm vui chỉ nhỏ bằng chiếc bánh mẹ mang về, bằng bộ áo mới chờ Tết, bằng ánh mắt háo hức của đứa em trai khi đèn trang trí vừa bật sáng đầu phố. Cái lạnh chẳng làm ta run, mà lại khiến ta muốn cuộn tròn trong chăn, nghe bà kể chuyện cổ tích, và đếm từng ngày mong lì xì. Cả thế giới thu nhỏ trong chiếc TV cũ, vô tư và trong trẻo… chẳng ai biết đến những xáo động và lo toan của cuộc sống sau này.
Tháng cuối năm… ta tự cho phép mình tạm nghỉ ngơi sau một hành trình dài. Ta dễ dàng tha thứ cho những mục tiêu còn dang dở, rộng lòng hơn với những lầm lỡ, và dịu dàng hơn với chính mình. Bởi khi nhìn lại, ta mới thấy thời gian trôi nhanh như gió lạnh lướt qua vai, và cơ hội để yêu thương nhau… thật sự không nhiều.
Giữa nhịp sống cuối năm hối hả, tháng Mười Hai vẫn hào phóng dành tặng ta vài khoảng lặng. Khoảng lặng để ngắm phố phường lên đèn, để lắng nghe tiếng xe chậm lại như cũng mỏi mệt, để cảm nhận hơi lạnh chạm nhẹ lên da… rồi mỉm cười vì mình đã đi qua một năm không hề dễ dàng, nhưng vẫn đủ bình tâm để tiếp tục.
Tháng Mười Hai giống như một người bạn cũ, đến để khép lại những trang nhật ký đã nhàu, và mở ra một tờ giấy mới tinh khôi. Những nụ cười, những giọt nước mắt, những lời hứa ngủ quên trong quá khứ… xin được gói ghém lại, đặt xuống thật nhẹ, để ta thì thầm với chính mình: “Không sao cả, năm cũ sắp qua rồi… năm mới đang tới.”
Linh Châu














