Tháng Ba hoa gạo
Hoa gạo còn có tên là hoa mộc miên, cái tên nghe rất gợi, nhưng hoa gạo vẫn là cách gọi dân dã, thân thuộc. Cây gạo mọc nhiều ở miền đồi núi trung du, bờ ruộng, triền núi hay ven sông. Vỏ cây dày và trắng bạc, theo thời gian thêm chút sần sùi và thô ráp. Mùa đông, lá theo mưa về với đất. Trên cây chỉ còn trơ trụi cành như những cánh tay khẳng khiu vươn dài trong mưa gió. Đầu xuân, những nụ hoa cứng cỏi nứt ra từ các nhánh cây tưởng đã khô vì giá rét. Có khi là cả một chuỗi nụ sắp hàng nối nhau, chờ khi đến độ cùng bung nở.
Ít loài cây nào ở miền trung du có hoa nở to như hoa gạo. Mỗi hoa có năm cánh dày như bàn tay xòe rộng, giữa là chùm nhị và nhụy có màu nhạt hơn cánh. Đài hoa cũng dày có màu xanh. Hoa thường có màu đỏ đậm hoặc đỏ pha cam. Cây gạo bình dị mà cũng đầy kiêu hãnh. Giữa muôn loài cây lá, cây gạo vươn cao thường đơn độc, từ xa có thể dễ dàng nhận biết.

Mỗi độ cuối xuân, nhìn lên các triền gần thung xa, cây gạo bung hoa cứ như những chiếc dù màu đỏ khổng lồ nổi bật trên nền xanh cao. Hoa thi nhau nở rộ khoảng dăm bảy ngày là rụng. Khi đó mới nẩy chồi ra lá mới. Chợt nhớ trong bài tập đọc hồi lớp vỡ lòng có nhà văn miêu tả: “Bộp! Một đóa hoa gạo rụng, làm tôi giật nảy mình”. Hoa gạo mạnh mẽ, đến khi rơi rụng vẫn vẹn nguyên sắc đỏ, còn nguyên cả đóa hoa. Sắc đỏ của hoa gợi cho tôi cảm giác ấm áp đến nao lòng. Tôi nhớ có một truyền thuyết kể hoa gạo hóa thân từ kỷ vật tình yêu của một chàng trai và cô sơn nữ. Tình yêu dở dang vì số phận, nên hoa gạo rực rỡ thay cho mối tình nồng thắm thuở nào.
Hoa gạo, cái tên chân chất như vẻ đẹp của nó. Rực rỡ mà không kiêu sa. Mạnh mẽ và tràn trề sức sống mà đời hoa cũng mong manh, ngắn ngủi. Cái vẻ của hoa khiến người ta thường nghĩ đến người nông dân quê mùa chất phác, rắn rỏi và kiên cường dãi dầu mưa nắng. Người dân quê tôi yêu lắm loài hoa gạo mộc mạc, thật thà. Khi hoa gạo nở nhiều, vụ Xuân thường bội thu.

Trong tôi vẫn còn mãi một khung cảnh thật đẹp thời ấu thơ của làng mình. Đó là một sự kết hợp thật lạ lùng của tự nhiên. Giữa đồi nương xanh mướt là cây gạo dáng cao to, cứng cáp. Mỗi mùa hoa gạo nở, từng đàn chim ríu rít bay về. Bức tranh quê xanh ngắt được điểm tô một màu đỏ thắm. Nơi ấy mùa hoa gạo khoe sắc thắm, hàng đêm tiếng chim bắt cô trói cột kêu hoài không mỏi./.


Con người ta ai lớn lên rồi cũng có cho riêng mình một miền ký ức tươi xanh. Đôi khi vì những bộn bề của cuộc sống hiện tại mà nó bị lãng quên, vùi lấp, đã tưởng nó mất đi. Nhưng không, nó vẫn ở đó. Và trong một trưa đầy nắng, miền ký ức tươi xanh của một người được tắm mát trong tiếng gà cục tác…
Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
0