Tháng 12 - tháng của những điều chưa kịp

Mỗi lần tháng 12 ghé về, người ta lại có cảm giác thời gian chậm đi - nhưng cũng chính lúc ấy, ta mới thấy mình chưa kịp với nhiều điều.

Tháng 12 vừa chạm ngõ Hà Nội. Một buổi sớm mở cửa bước ra, không ai nói với ai, nhưng gió đã khác, trời cũng khác. Cái lạnh len vào tay áo, còn những hàng cây ngoài phố bỗng như biết thở dài, khẽ rụng xuống vài chiếc lá vàng cuối mùa. Lạ lắm… mỗi lần tháng 12 ghé về, người ta lại có cảm giác thời gian chậm đi - nhưng cũng chính lúc ấy, ta mới thấy mình chưa kịp với nhiều điều.

Tháng 12 là tháng của những điều chưa kịp: chưa kịp nói một lời xin lỗi; chưa kịp gửi một tin nhắn; chưa kịp gặp người thương ở một nơi đã hẹn từ lâu; chưa kịp tha thứ cho chính mình sau những ngày mỏi mệt...

Một năm đi qua vội đến mức đôi khi ta ngỡ rằng mình còn cả một quãng dài để thực hiện dự định, để yêu thương, để sửa chữa. Nhưng khi ngoảnh lại, hóa ra những lời hứa nhỏ bé ấy vẫn nằm yên ở đó, phủ lên một lớp bụi mỏng của tiếc nuối.

Có những buổi chiều tháng 12, mặt trời lặn sớm hơn mọi ngày. Ánh sáng cuối cùng rơi lên khung cửa, mềm và yếu… đủ để ta nghe rõ tiếng thời gian đang đi qua từng kẽ tay. Trong khoảng lặng ấy, ai cũng tự hỏi: Mình đã sống đủ chưa? Đã yêu đủ chưa? Đã dũng cảm nói ra điều cần nói chưa?

Nhưng tháng 12 không đến để trách ta. Nó chỉ đến như một lời nhắc dịu dàng rằng: vẫn còn thời gian, nếu ta muốn bắt đầu lại.

Có những điều tưởng chừng đã muộn… nhưng thật ra chỉ cách ta một cuộc gọi, một cái ôm, hay một lời nói thành thật. Giữa những ngày gió lạnh, biết đâu ai đó đang đợi một câu hỏi han rất nhỏ từ ta. Và giữa những bộn bề của cuộc sống, ta vẫn có thể kịp gửi đi một chút ấm áp.

Tháng 12 cũng là tháng để trưởng thành. Người ta lớn lên không chỉ bằng những điều làm được, mà còn bằng cách đối diện với những điều chưa kịp làm. Khi ta biết chấp nhận những dang dở, ta cũng học được cách nhẹ lòng. Vì không phải điều gì trong đời cũng cần hoàn hảo; đôi khi, những điều chưa trọn vẹn lại trở thành ký ức rất đẹp - nhắc ta biết yêu hiện tại và tin vào ngày mai.

Rồi tháng 12 sẽ khép lại, như mọi tháng khác. Cái lạnh sẽ nhường chỗ cho những mầm non tươi mới và một năm khác sẽ mở ra - tinh khôi, dịu dàng, đầy hy vọng. Nhưng trước khi cánh cửa cũ đóng lại, tôi muốn dành cho mình một phút lặng yên, để hít thật sâu hơi thở của ngày cuối năm… và mỉm cười: mỉm cười vì dù còn nhiều điều chưa kịp, nhưng tôi đã đi qua một năm bằng tất cả chân thành.

Tháng 12 - tháng của những điều chưa kịp… nhưng cũng là tháng của những điều sắp tới. Giữa gió lạnh, vẫn có những tia nắng mong manh rọi xuống. Giữa muộn màng, vẫn có cơ hội để bắt đầu. Bởi khi ta còn biết tiếc nuối, là khi ta vẫn còn yêu cuộc đời này - bằng một trái tim chưa từng ngừng rung động.

Trần Văn Hiếu

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời