Tháng 12 bên khung cửa sổ

Tháng 12 bên khung cửa sổ… là khoảng lặng để ta nhìn lại mình, để hiểu rằng dù có những nỗi buồn riêng, ta vẫn đủ mạnh mẽ để bước tiếp. Và ngày mai rồi sẽ tươi sáng hơn.

Tháng 12 vừa ghé ngang, nhẹ nhàng như một cái chạm khẽ lên mặt cửa kính. Không ồn ã, không vội vàng, chỉ đủ để ta nhận ra hơi lạnh đã len vào từng góc phố, để những hàng cây khẽ lay mình trước mùa cũ sắp khép lại.

Có lẽ vì thế mà tháng 12 năm nào cũng vậy - luôn mang theo một niềm thân quen rất riêng, một cảm giác dịu dàng khiến ta muốn sống chậm lại đôi chút… để nghe mình thở, nghe đời sống chuyển động rất mềm ngoài kia.

Nhìn qua khung cửa sổ quen thuộc của khu cư xá Đô Thành, buổi sáng của tôi bắt đầu bằng những âm thanh thân thuộc đến mức chỉ nghe thôi cũng đủ thấy bình yên: tiếng chổi của bác Ba quét chầm chậm ven đường, tiếng rao và bát xôi nóng còn nghi ngút hơi và cả tiếng học trò ríu rít trước cổng trường học cạnh bên. Những thanh âm rất đỗi giản dị ấy, thật lạ, lại đánh thức trong tôi một niềm hạnh phúc mộc mạc - thứ hạnh phúc không ở đâu xa, mà nằm ngay trong những điều ai cũng từng đi qua mỗi ngày.

Rồi khi nắng đứng bóng, nhịp sống của khu phố chậm hẳn. Những người bán vé số nép vào bóng mát nghỉ chân; vài bác lớn tuổi ngồi uống trà bên hiên nhà, nói với nhau đôi ba câu chuyện cũ. Ngoài đường, xe cộ thưa dần, như thể sự vội vã của cả một năm dài đang thư thả trở lại. Thỉnh thoảng, một khúc nhạc Trịnh vang lên từ chiếc radio nhà ai đó, vọng vào nắng trưa, khiến cho ngày trở nên dịu dàng và bớt trống trải.

Chiều đến nhẹ như một hơi thở. Nắng trải xuống mặt đường thành từng vệt mỏng, những quán cà phê bật đèn sớm hơn một chút, hương cà phê mới rang thơm lừng cả góc phố. Những chậu cúc nhỏ đã lấm tấm nụ - như lời nhắc rằng một năm mới đang khe khẽ mở ra, mang theo hy vọng rất trong.

Buổi tối, khu phố bình yên đến lạ. Tiếng xe thưa, bầu trời sẫm lại và hình như mỗi người đều có thêm cho mình một khoảng lặng để nhìn lại: những ngày đã đi qua, những dự định còn dang dở và cả những niềm vui nhỏ nhoi nhưng đủ giữ ta đứng vững suốt một năm dài.

Và rồi, khi đêm xuống hẳn… trong khoảng lặng của khung cửa sổ quen thuộc, tôi ngồi lại với chính mình. Tháng 12 của riêng tôi bao giờ cũng lặng lẽ như thế - đủ để nhìn lại một năm đã qua cùng bao điều được - mất.

Công việc… là những buổi đi sớm về khuya, những ngày mải miết chạy theo deadline, có khi làm quên cả bữa cơm chiều. Thu nhập thì bấp bênh, lúc có lúc không. Sau đợt sáp nhập, mọi thứ vẫn còn lỡ dở, chông chênh. Tôi cũng chưa biết rồi tháng 12 này khép lại, mình sẽ đi đâu, sẽ bước tiếp bằng con đường nào.

Còn chuyện tình cảm… lại càng nhiều nỗi buồn không thể nói thành lời. Người mình thương thì chẳng thương mình. Người thương mình… thì trái tim lại không rung động. Có những ngày tưởng như mình đã rất mạnh mẽ, vậy mà chỉ trong một đêm vắng, lòng lại mềm đi vì những điều rất cũ.

Nhưng điều khiến tôi biết ơn nhất, là giữa những chông chênh ấy… tôi vẫn giữ được tình yêu dành cho công việc. Vẫn còn nguyên niềm tin vào những điều tử tế mỗi ngày. Và tôi sống bình lặng nhất có thể, như cách phố nhỏ giữ cho mình một chút yên vào cuối ngày.

Bởi tôi tin rằng, chỉ cần không bỏ cuộc… thì ngày mai rồi sẽ khác. Sau những ngày mù sương, bầu trời rồi cũng sẽ trong trở lại. Và tháng 12, dù mang theo bao khoảng lặng, vẫn là tháng của niềm hy vọng, dù nhỏ nhoi nhưng bền bỉ.

Trà Bình

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời