Tản mạn về Tết
Chiều nay, Hường mời bạn nghe những dòng ký ức của Hà Kim Quy về những ngày Tết đã xa.
Chẳng biết có phải vì tôi thuộc tuýp người ưa hoài niệm nên mỗi Tết về tôi lại nhớ quay nhớ quắt những khoảng không gian Tết xa vời vợi ngày xưa. Ngày khi tôi còn niên thiếu, những cái Tết còn khốn khó về vật chất trong đời, nhưng lại còn đủ đầy ông, bà, cha, mẹ và các anh, chị, em, con cháu quây quần bên nhau. Ấm áp và vui vẻ, hạnh phúc và vô tư, chúng tôi hưởng trọn niềm vui khi Tết về. Tôi đâu biết rằng, khi đó người lớn cũng nghĩ về những cái Tết xa xưa khi mọi người còn bé mà tiếc nuối mà nhớ thương như chúng tôi bây giờ. Suy cho cùng, những cái Tết của tuổi ấu thơ là những ngày vui vẻ, hạnh phúc nhất trong cuộc đời, bởi khi đó ta vô lo vô nghĩ, trong đầu đầy ắp những ước mong và lấp lánh những niềm vui. Cứ thế, đời này nhớ về đời kia mà giữ được cái hồn cốt về cái Tết cổ truyền của mỗi gia đình và của cả dân tộc.

Tôi nhớ vu vơ từ chái bếp rạ xưa mỗi chiều khói tỏa lan trên mái, quẩn quanh chẳng chịu bay đi làm người ta cay mắt. Tôi nhớ những chiếc bánh chưng chỉ sau mười hai tháng trong năm tôi mới được ăn lại một lần. Cũng là bánh đủ gạo nếp, đỗ xanh, đủ cả thịt lợn, nhân hành như bây giờ, muốn ăn lúc nào cũng có mà sao vẫn nhớ? Những chiếc bánh bé xinh buộc lạt xâu toòng teeng vào ký ức vật sở hữu Tết cho riêng mình vẫn còn nguyên đó. Nỗi nhớ háo hức được bà, được mẹ hứa cho đi chợ Tết mà cả đêm thấp thỏm mong trời mau sáng, chỉ sợ ngủ quên. Khi bà chỉ khẽ gọi là mắt tỉnh như sáo, loẹt quẹt đôi dép lê vui sướng theo bà ra chợ. Ra chợ chỉ là ngắm đồ đạc bày bán Tết, ngắm người đi chợ mà vui, đôi lúc đứng trông đồ cho bà đi mua hàng vì chợ đông, không chen chân nổi. Cuối chợ được bà mua cho một chiếc bánh đa vừng, một con lợn đất hay đặc biệt hơn là một bộ quần áo, như thế cũng đã đủ vui đến tận Tết năm sau. Niềm vui bé nhỏ mà nhớ mãi trong đời. Lúc đó đâu đã biết nghĩ thương bà, thương mẹ chẳng có tiền mua manh áo mới nào đón Tết mà chỉ mải lo chăm chút cho cháu, cho con..
Mỗi khi dọn dẹp ban thờ sau ngày ông Công, ông Táo lên trời, tôi lại nhớ về ông nội. Hình ảnh ông cẩn thận, chỉn chu lau rửa từng đồ thờ vài chục năm trước còn đó như mới hôm qua thôi. Tôi học được tính cẩn thận, nghiêm túc của ông trong công việc dù là việc nhỏ nhất, từ mài dao đến cách sắp xếp mâm cơm, cách ngồi, cách ăn nói, đứng, đi ... Tôi nhớ cả những đêm rét buốt được ngồi luộc bánh chưng cùng ông và các anh chị em là những khoảnh khắc vui vẻ nhất trong những ngày giáp Tết.
Nhớ ông, tôi nghĩ về chiếc roi mây của ông nội vẫn còn đó, nó không còn mềm mại mà bóng màu xưa cũ, hiền lành ngủ quên trên mái nhà. Tôi chưa một lần nào phải nếm mùi roi, chỉ nghe các cô, các chú kể lại mà sợ uy quyền của nó. Hóa ra nhiều thứ chỉ cần có nó làm biểu tượng đã đủ răn đe, nhắc nhở ta biết phân biệt đúng sai mà hành xử cho phải phép.

Ngoài kia, hoa đào, hoa mai đang chờ bung nụ biếc, quất đang vàng tươi dần lên quả chào đón một mùa xuân mới. Những ngày này sương giá, rét buốt tràn ngập không gian. Khăn áo dày vẫn không ngăn nổi băng giá ngoài kia. Điều đó nhắc ta rằng mùa đông vẫn còn đang ngự trị trần gian. Thiên nhiên sắp xếp một mùa đông cằn khô, lạnh lẽo bên cạnh mùa xuân ấm áp, căng tràn sức sống mãnh liệt đâu phải vô tình. Mùa đông là mùa khắc nghiệt nhất trong năm, là mùa để cây cối trưởng thành, thích nghi và tích tụ nhựa sống, chờ xuân tới, để dòng nhựa chảy tràn trề hồi sinh sức sống. Tôi nghe thoảng trong tiếng lá bàng đỏ rụng cuối mùa đông hơi thở mùa xuân trong tiếng cựa mình tí tách nứt vỏ của cây cối đâm chồi nảy lộc.
Cuối đông, những ngày giáp Tết là lúc lòng người lắng lại để nhớ về quá khứ mà tri ân ông bà tiên tổ, để dọn lại lòng mình, bỏ lại sau lưng những nỗi âu lo, phiền muộn, đem theo những ký ức trong trẻo vui tươi dâng đón mùa xuân mới, để mỗi mùa xuân còn đọng mãi trong ký ức của con người./.


Con người ta ai lớn lên rồi cũng có cho riêng mình một miền ký ức tươi xanh. Đôi khi vì những bộn bề của cuộc sống hiện tại mà nó bị lãng quên, vùi lấp, đã tưởng nó mất đi. Nhưng không, nó vẫn ở đó. Và trong một trưa đầy nắng, miền ký ức tươi xanh của một người được tắm mát trong tiếng gà cục tác…
Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
0