Ta sẽ nói gì khi Trái đất ngừng quay?
Mỗi buổi sáng khi tôi đi qua trên cây cầu dài nhất thành phố, Mặt Trời rọi những tia nắng ấm áp và che đi những hình dung rõ ràng về quang cảnh có phần ảm đạm xung quanh. Những chiếc tàu lớn, xà lan lướt nhẹ trên mặt sông lấp lánh ánh bạc, chở tâm hồn tôi đi xa qua những rặng cây ở bờ sông bên lở. Khung cảnh buổi sáng trên cây cầu ẩn hiện trong tâm trí tôi như một tấm ảnh chụp từ cuộn phim đã hết hạn, ánh lên màu xanh xanh và hơi thiếu sáng.

Thành phố trong mắt tôi mỗi buổi sáng thường là vậy. Đó là sự hối hả tranh nhau hai giây đèn xanh cuối cùng, là những con tàu chở hàng từ đằng trước trôi dần về sau lưng mình rồi mất hút. Hay còn là con đường chạy thẳng về phía chân trời mà chẳng thấy ngã rẽ, là những hàng cây, bụi rậm bên đường đang khoác lớp áo bạc màu của bụi mịn và khói xe.

Buổi sáng diễn ra từ lúc thức dậy đến thời điểm tôi bước chân đến công ty là kết thúc. Chiều tàn, thường là những ngày tan ca muộn, mọi người cùng trở về nhà trên con đường nhuộm màu cam cháy như ngọn lửa đang tàn dần trên đầu lọc thuốc lá. Khi màu cam cháy đã chuyển sang đêm đen cũng là lúc tôi gần về đến nhà. Cảnh tượng này thường xuyên diễn ra và mỗi lần như vậy tôi lại tưởng tượng đến cảnh Trái đất xảy ra một vụ nổ lớn hơn cả Big Bang.
Lúc đó tôi thường tự hỏi “liệu mình sẽ nói gì nếu ngày mai Trái đất ngừng quay?”.

Nghĩ đến những lời muốn nói ra, đúng là cũng có nhiều. Một vài lời cho ba mẹ, cho chị, cho em, cho anh, cho những người thân, người bạn luôn ở cạnh tôi và ở trong tim tôi. Mỗi người một vài lời như vậy, gom lại sẽ là nhiều lắm. Sâu trong thâm tâm, tôi muốn nói mình biết ơn tất cả mọi người vì đã luôn ở cạnh bên, dạy cho tôi những bài học đầu đời, dạy tôi những hiểu biết về thế giới, dạy tôi yêu đời, yêu người. Rồi tôi sẽ dành nụ cười chân thật nhất cho họ, những người luôn dành cho tôi sự bao dung lớn lao và an ủi tôi trong gian khó.

Cũng nhiều lần, tôi quyết định rằng lúc đó mình nên chẳng nói gì nữa vì có nói thì có lẽ sẽ không kịp bày tỏ được hết, bởi tâm tư đâu thể chỉ gói gọn trong một vài câu. Đến lúc cố nói thì sợ sẽ hối hận vì lỡ bỏ sót vài người, và vì tôi đã giữ tất cả mọi người ở trong tim rồi nên nói bao nhiêu cũng chưa thấy đủ.
Khi Trái đất ngừng quay, tôi sẽ tua lại thước phim cuộc đời mình một chút, một vài đoạn tua nhanh, nhiều đoạn tua chậm để nhớ kỹ hơn những lời ngọt ngào, những nụ cười và cả những giọt nước mắt để biết mình từng sống một cuộc đời trọn vẹn bên những mối lương duyên được trao cho.
Nghĩ như thế, tôi lại thấy cũng hợp tình. Nên thôi, tôi nghĩ chúng ta cứ nên nói luôn đi, trong những ngày mình còn thở, còn gặp nhau và trò chuyện. Chuyện gì vui, chuyện gì buồn ta cứ nói hết ra, cả chuyện ta yêu ai, giận ai nữa. Để khi Trái đất ngừng quay thì không phải hối hận điều gì, lúc đó ta chỉ cần nhắm mắt lại và ngủ yên.


Bạn biết không, có lúc mỏi mệt, bất chợt, tôi lại nhớ tới câu nói mà một người đã từng nói với tôi rằng: Khi đời người là một cuộc thi marathon, hãy kiên trì đến phút cuối cùng của đường đua.
Mỗi người đều có cho mình những đức tin riêng để neo đậu. Ánh sáng giác ngộ từ đức tin chính là kim chỉ nam làm bản thân tìm được hướng đi đúng đắn thoát khỏi cơn mê, là nơi nâng đỡ, là điểm tựa vững chãi trước những bão giông của cuộc đời.
Thuở ấu thơ, ta ngóng trông ngày mình khôn lớn. Đến khi trưởng thành, ngoảnh đầu nhìn lại, mới giật mình nhận ra những ngày thơ bé ấy là quãng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời. Những ngày tháng vô tư, hồn nhiên, chẳng lo âu phiền muộn, chỉ đong đầy niềm vui và những giấc mơ trong trẻo.
Mỗi khi có người chuyển đến một vùng đất xa xôi, có lẽ ai cũng nghĩ, chỉ có người trưởng thành mới nhớ quê hương da diết. Nhưng sự thật là, ngay cả những người trẻ, cũng khao khát một ngày được quay trở về.
Bạn biết không, thời sinh viên, khi mà món đồ công nghệ giá trị nhất mà ta sở hữu là một chiếc điện thoại Nokia cục gạch đã qua sử dụng và những quyển sách đọc được bằng cách đi mượn hoặc lân la ở những tiệm sách cũ, thì viết nhật ký với ai đó là một cách để giải toả những điều khó chia sẻ với người khác.
Con người ta ai lớn lên rồi cũng có cho riêng mình một miền ký ức tươi xanh. Đôi khi vì những bộn bề của cuộc sống hiện tại mà nó bị lãng quên, vùi lấp, đã tưởng nó mất đi. Nhưng không, nó vẫn ở đó. Và trong một trưa đầy nắng, miền ký ức tươi xanh của một người được tắm mát trong tiếng gà cục tác…
0