Suy tư tháng 10
Bạn thân mến! Tháng 10 vừa đến, đợt gió mùa đầu tiên của tiết cuối thu mới tràn về mà lòng bạn trẻ đã thấy xốn xang, miên man những suy tư…
Những suy tư tháng 10…
Tháng 10 đến rồi – tháng cuối cùng của mùa thu trong năm, như một bức tranh huyền bí rất nhiều cảm xúc được vẽ bởi bàn tay tài năng của thiên nhiên. Trong lòng em, có lẽ những nỗi lo lắng, những suy tư miên man cũng như những tia nắng nhẹ, vụt sáng trong bức tranh thu đầy màu sắc này.
Tháng 10 không chỉ là lời chào tạm biệt cho một mùa thu dịu nhẹ, nó còn là cơ hội mới để bắt đầu những điều mới mẻ. Đó là khoảnh khắc mà em có thể dừng lại, nhìn lại quãng đường đã đi qua, rồi nhìn về phía trước với niềm tin và hy vọng. Em coi giọt mưa cuối cùng của mùa thu là nước mắt cuối cùng của những lo âu và phiền muộn. Đây là thời điểm để buông bỏ những gánh nặng của quá khứ và chấp nhận bản thân mình.
Em thấu hiểu, cuộc sống tuy không êm đềm nhưng nó cũng không ngừng đổi mới. Mỗi buổi bình minh mang theo hứa hẹn của một ngày mới, nơi những cơ hội và thách thức đều đang chờ đợi. Trái tim em mở cửa, đón nhận niềm vui từ những điều nhỏ bé nhất xung quanh. Đôi khi, hạnh phúc không cần phải tìm kiếm ở xa xôi, nó thường xuất hiện trong những khoảnh khắc bình yên và chân thành nhất.
Cô gái ơi! Đừng quên rằng em là người đáng quý và xứng đáng được nhận những điều tốt lành trên thế gian này. Hãy sống theo cách riêng của mình, hãy cứ theo đuổi đam mê và đừng sợ khó khăn, hãy nhìn thẳng và nói rằng, em đủ mạnh mẽ để vượt qua.
Nếu em cảm thấy mệt mỏi, hãy dừng lại và tự thưởng cho mình giây phút nghỉ ngơi. Đó không phải là sự thất bại, mà chính là cách để bảo vệ tâm hồn và sức khỏe của em. Hãy tặng cho bản thân những khoảnh khắc thư giãn, để trí óc và tâm trí em được làm mới, sẵn sàng đối mặt với những thách thức tiếp theo.
Cô gái ơi! Tháng 10 đang gọi tên em. Hãy mỉm cười thật tươi, để những nụ cười ấm áp của em tạo nên một ngày thật tuyệt vời. Đừng để bản thân mình chìm đắm trong lo lắng và nỗi buồn, hãy để trái tim mình tràn ngập niềm vui. Mỗi ngày mới là một trang giấy trắng, chờ em viết lên những dòng chữ đẹp nhất của cuộc đời mình.
Hành trình tháng 10, điểm cuối mùa thu rất nhiều cảm xúc. Em đừng quên trong nắng thu cuối mùa rất nhiều năng lượng ấm và lành, biết thu lượm em sẽ có đủ nguồn năng lượng đối diện với mùa đông đang đến. Mà mùa đông thường dài, trước khi xuân về…
Hãy mạnh mẽ lên, cô gái của tháng 10, vì còn nhiều điều đẹp đẽ đang đợi em ở phía trước.
Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!
Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.
Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...
Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?
0