Sống chung với cô đơn
Có những chiều, ta ngồi một mình trong căn phòng quen thuộc mà vẫn thấy lòng trống trải như thể cả thế giới bỗng bỏ quên mình lại phía sau. Cô đơn - đôi khi đến thật nhẹ, nhưng cũng có lúc khiến ta nghẹn lại nơi lồng ngực.
Giữa cuộc sống đầy kết nối online hôm nay, câu chuyện về cô đơn dường như lại càng hiện hữu rõ rệt hơn. Nhưng nếu cô đơn là điều tất yếu mà ai cũng phải bước qua, liệu ta có thể học cách sống chung với nó theo một cách dịu dàng hơn?
Ngồi một mình trong căn phòng vắng, tôi lặng nhìn màn mưa trắng xoá ngoài cửa sổ, nghe từng giọt nước gõ lộp bộp trên mái tôn như một bản nhạc buồn. Nỗi cô đơn từ đâu trỗi dậy, bủa vây quanh mình. Cô đơn là bản chất của con người. Ai rồi cũng có những khoảng trống trong tâm hồn mình. Và thay vì trốn chạy, tôi học cách sống chung với nó.
Giữa phố xá đông đúc, giữa giờ tan tầm tấp nập, đôi khi tôi vẫn cảm thấy mình lạc lõng. Không phải cứ không có ai bên cạnh mới là cô đơn. Có người ở ngay bên nhưng ta chẳng thể nói ra điều thẳm sâu nhất trong lòng. Có những đứa trẻ lớn lên không gia đình; cũng có những người rời bỏ phố thị bon chen để tìm về chốn yên bình nơi thôn quê. Hai kiểu cô đơn khác nhau, nhưng cảm giác trống trải thì vẫn giống nhau.
Tôi từng biết những người chủ động chọn sống một mình và biến điều đó thành phẩm chất sáng tạo. Họ là nghệ sĩ, nhà văn, triết gia… Nhiều nhạc sĩ sống độc thân, để cảm xúc được tự do nằm yên trong tĩnh lặng rồi hoá thành những giai điệu làm rung động triệu trái tim.
Nhưng tôi, như bao người khác, vẫn sợ cảm giác không có ai bên mình. Đó là nỗi sợ khi trở về nhà chỉ nghe tiếng quạt quay, nỗi sợ bị lãng quên giữa cuộc đời rộng lớn. Người ta vẫn có thể “chết trong lòng” nhau khi yêu thương dần nguội lạnh, dù còn chung một mái nhà. Thời công nghệ giúp ta có hàng nghìn người bạn trên mạng, nhưng lại chẳng biết dựa vào ai khi thật sự cần một bờ vai.
Thế nhưng, cũng chính những khoảng trống ấy cho tôi bài học quý giá. Khi chỉ còn mình đối diện với mưa rơi và khu vườn xanh trước mắt, tôi được sống trong khoảng lặng của riêng mình để hiểu mình hơn. Không có ai chăm sóc, tôi học cách chăm sóc chính mình: ăn uống lành mạnh, ngủ nghỉ đúng giờ, đạp xe đi làm để có cơ hội được hít thở bầu không khí trong trẻo hơn. Tôi chọn phong cách sống tối giản, chọn những buổi chiều chậm rãi bên người thân - xem phim, đi bơi, hoặc chỉ đơn giản là chọn một không gian yên tĩnh để kể cho nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối mà vẫn thấy ấm lòng.
Cô đơn dạy tôi biết yêu bản thân, biết mình cần nhiều yêu thương hơn vật chất. Tôi nhận ra: người mà ta có thể dựa dẫm suốt đời không phải ai khác, chính là bản thân mình. Khoảng riêng ấy nuôi dưỡng tâm hồn tôi như mầm cây xanh âm thầm lớn lên giữa ánh sáng và sự chăm bón dịu dàng.
Cô đơn có hai mặt, nhưng tôi chọn để nó trở thành bạn đồng hành. Khi chỉ có một mình, tôi đọc những cuốn sách chữa lành, viết ra giấy những suy nghĩ ngổn ngang, nghe nhạc thiền thư giãn và tản bộ mỗi chiều tà. Nhờ thế, những lúc lòng trống trải, tôi không còn than thở nữa. Đó là lúc tôi nạp lại năng lượng trước khi trở về với nhịp sống ngoài kia.
Cô đơn, suy cho cùng, là người bạn đặc biệt mà cuộc sống ban tặng. Khi không biết gọi cho ai, nó ở lại bên tôi. Nó giúp tôi biết giới hạn chịu đựng của mình, biết mình cần ai và điều gì thật sự quan trọng. Tôi lặng lẽ chấp nhận nó như một tri kỷ, luôn tồn tại nơi góc nhỏ tâm hồn - để tôi trưởng thành, kiên cường và giàu lòng yêu thương hơn mỗi ngày.
Cô đơn không đáng sợ như ta thường nghĩ. Khi chấp nhận nó như một phần của đời sống, ta lại tìm thấy chính mình - mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn và biết yêu thương hơn. Có lẽ, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là được bình yên trong khoảng trời riêng, để rồi khi hòa vào dòng đời ngoài kia, ta vẫn giữ được một trái tim ấm áp.
Nguyễn Minh














