Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội

Cơn gió mùa thứ hai trong năm đã khẽ ghé về, mang theo cái lạnh dịu dàng rất đặc trưng của những ngày cuối Thu, đầu Đông nơi Thủ đô.

Không chỉ là sự thay đổi của thời tiết, đây còn là tín hiệu khiến lòng người Hà Nội chợt chậm lại để hít hà hơi thở se lạnh đầu mùa, để thấy yêu hơn vẻ bình yên của thành phố trong buổi sáng chớm lạnh.

Có lẽ, đây là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong năm ở Hà Nội - khi nắng đã thôi gay gắt, khi những cơn mưa bão vừa kịp lắng xuống. Thành phố dường như chậm lại, khoác lên mình tấm áo se lạnh đầu mùa, vừa đủ để người ta muốn khẽ khàng quàng thêm chiếc khăn mỏng, vừa đủ để lòng chợt thấy bâng khuâng.

Có một Hà Nội rất riêng trong những ngày này dịu dàng, trầm lắng mà tha thiết đến lạ. Vẻ đẹp ấy khiến người ở chẳng nỡ rời, còn người đi thì mãi mang theo một nỗi nhớ không tên. Dẫu nhịp sống nơi Thủ đô vẫn hối hả, vội vã từng ngày, người Hà Nội dường như vẫn luôn biết cách dành cho mình một khoảng lặng riêng để tận hưởng trọn vẹn một ngày Thu. Chỉ cần một ly trà đá ven đường, vài miếng cốm non xanh mướt và đôi ba người bạn thân ngồi hàn huyên chuyện cũ thế là đủ để thấy lòng nhẹ tênh, để nghe Thu Hà Nội khẽ chạm vào từng nhịp thở.

Có lẽ, chính những khoảnh khắc giản dị ấy đã làm nên linh hồn của mùa Thu Hà Nội - nơi từng làn gió, từng góc phố đều mang trong mình một vẻ đẹp rất đỗi riêng tư. Giữa nhịp sống hiện đại, người ta vẫn tìm thấy ở đây chút bình yên để trở về, chút hương cốm vương vấn, chút nắng vàng len lỏi qua tán cây già, và một tình yêu Hà Nội cứ thế lớn lên, âm thầm mà tha thiết.

Thu Hà Nội không ồn ào, chẳng phô trương chỉ lặng lẽ chạm vào lòng người, để khi rời đi, ai cũng mang theo một nỗi nhớ dịu dàng, như dư âm của một bản nhạc không lời…

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời