Quả hồng đỏ gọi thu về
Ai đã từng đi qua khoảng thời gian tuổi thơ, hẳn sẽ không thể quên được quả hồng - một thức quà thanh tao gọi thu về.
Một sáng mùa thu, có người dắt xe đến cơ quan như thường lệ, bất chợt những cơn gió heo may ùa về, chạm nhẹ trên tóc, lay nhẹ vạt áo khiến cô khẽ giật mình. Dong xe chạy ngang những góc phố ồn ã, dưới bầu trời trong veo như lời ru cũ của bà ngày xưa, cô bắt gặp một chiếc xe chở đầy những quả hồng đỏ lựng.
Chỉ vài khoảnh khắc tình cờ nhưng lòng cô không khỏi nôn nao nhiều nỗi niềm. Ký ức đưa cô quay về những mùa thu cũ với sắc đỏ au của trái hồng căng mọng, chín rộ trong vườn nhà vào những ngày trời thu hanh hao như thế.
Ai đã từng đi qua khoảng thời gian tuổi thơ, hẳn sẽ không thể quên được quả hồng - một thức quà thanh tao gọi thu về. Dẫu đã là người trưởng thành nhưng mỗi khi nhắc đến thức quà này, tôi vẫn không kìm được cảm giác thèm ăn. Khoảng đời tuổi thơ tôi gắn liền với trái hồng đỏ au, ngọt lịm ấy. Khi tôi bắt đầu cắp sách đến trường, cây hồng nhà tôi đã cao lắm rồi, vượt hơn cả mái ngói bên hiên nhà. Mùa hè oi ả, cây hồng bắt đầu tỏa bóng mát đung đưa cành lá lòa xòa ẩn hiện mấy chùm quả căng đầy soi bóng xuống nền sân gạch đỏ trước nhà. Đứa trẻ là tôi cũng chẳng rõ cây hồng mọc lên từ khi nào, chỉ nhớ bà nội kể rằng ông nội đi buôn bán xa ở tận Hà Nội, mang về một cành cây hồng được người bạn tặng. Để ghi nhớ tình cảm của người bạn, ông tôi đã trồng ngay bên cạnh bể nước mưa và bà tôi ngày ngày chăm chút.
Thông thường, cứ vào khoảng từ tháng Tám cho đến tháng Chín dương lịch là bắt đầu hồng vào vụ. Những chú chim tinh khôn thường bay đến theo mùi hương, rồi tranh nhau thưởng thức hương vị thơm ngon ngọt lịm của mấy trái chín đầu tiên còn đang vắt vẻo trên cành.
Khi màn đêm buông xuống, cùng với tiếng côn trùng kêu rả rích, vườn nhà tôi có thêm một thứ âm thanh đặc trưng của mùa, đó là tiếng sột soạt vọng từ trên vòm lá, tiếng quả rụng lộp bộp... Bà tôi hay mở cửa sổ, nhìn ra vườn và khẽ bảo: “Con dơi ấy, nó đã ngửi thấy mùi quả chín mà bay đến tìm rồi đó". Tôi quấn chặt chiếc chăn mềm mại trên giường, khẽ ước ao "giá mà mình có được một chiếc mũi kỳ diệu như của bầy dơi hay lũ chim thì hay biết mấy”.
Những ngày vào thu là thời điểm cây hồng chín rộ nên bọn trẻ chúng tôi vẫn hay gọi đùa là mùa "ngọt lịm". Mỗi khi thu về, đứa trẻ là tôi lại say mê nhấm nháp những giấc mơ ngọt ngào trong từng trái hồng. Hồng da tre ở quê tôi có lớp vỏ xanh mỏng như tơ, mịn màng như má của những em bé mới lớn. Chỉ cần chạm nhẹ vào lớp vỏ ấy đã nghe thoang thoảng một mùi thơm dìu dịu.
Chợt miên man nhớ có những bình minh trong veo, tôi đang cuộn mình trong tấm chăn mỏng, bỗng bị giật mình thức giấc vì một thứ ánh sáng diệu kỳ. Khẽ khàng mở khung cửa nhỏ, tôi nheo mắt nhìn những tia nắng mật ong của sớm mùa thu dường như được thanh lọc qua một tấm voan màu đỏ cam rực rỡ. Dụi mắt đứng dậy bước ra khu vườn, tôi ngơ ngác nhìn nền trời trong vắt như ngọc, có cảm tưởng cây hồng trước sân đã bừng tỉnh sau giấc mộng dài. Cây hồng trong vườn nhà tôi có tuổi đời khá lớn nên thân đã bắt đầu xù xì, mốc thếch, hằn lên những dấu vết của bao mùa mưa nắng. Điều đặc biệt là giữa thân cây khẳng khiu ấy nổi bật lên hàng trăm quả hồng, cứ thế đung đưa tựa hồ một lễ hội đèn lồng nhỏ được ai đó thắp lên dành riêng cho bản thân. Những quả hồng sau bao ngày nắng gió, âm thầm chắt chiu đủ nồng nàn của đất trời, nay đã chín, như hoàn thành một lời hứa ngọt lành. Vào khoảnh khắc đặc biệt ấy, lồng ngực tôi khe khẽ reo vui, như có hàng trăm quả hồng chín cùng lúc rụng vào tay.
Trong niềm vui vỡ oà, tôi cứ thế chạy thật nhanh bằng đôi chân trần trên nền sân gạch đỏ, chạy ào đi tìm bà như một ngọn gió nhỏ, như một cách để chia sẻ niềm vui đặc biệt của mình. Bà tôi lúc bấy giờ, đang ở dưới bếp, lúi húi bên nồi khoai còn bốc khói nghi ngút. Mùi thơm ngọt bùi của khoai luộc hoà quyện vào không gian ấm áp của buổi sớm mai. Khi nghe tiếng tôi, bà quay hẳn lại, đôi mắt ánh lên nụ cười hiền từ. Như biết cháu mình đang chờ đợi, bà tôi thong thả rửa tay, bước chầm chậm ra vườn. Đứa trẻ là tôi háo hức chạy theo, cắp theo chiếc rổ tre lắc nhẹ bên hông như gõ nhịp theo niềm vui ngây thơ, lòng không khỏi háo hức về những “chiếc đèn lồng” ngoài vườn.
Hai bà cháu tôi cứ thế đi khẽ khàng trong không gian buổi sớm, hít hà hương thơm của quả hồng chín đã được gió lan tỏa thơm lừng cả một khoảng sân và góc vườn. Tôi bước nhanh khom người đi quanh gốc hồng, nhìn như thể không muốn bỏ sót bất kỳ quả chín nào. Thi thoảng, hít hà tiếc nuối khi nhìn thấy những quả đã bị dơi ăn gần hết hoặc vì chín quá nên rụng cành. Đôi bàn tay gầy guộc của bà tôi cứ thế thong thả hái từng quả hồng chín, nhẹ nhàng đặt vào rổ. Tôi cứ thế miên man đi dưới gốc cây hồng trong làn gió thu. Chỉ đến khi bà cất giọng đều đều, ấm áp yêu thương: “Năm nay hồng sai và quả to hơn nhiều so với năm trước”, tôi mới giật mình bừng tỉnh. Những ngày thu êm đềm, trong tiết trời hơi se lạnh, lòng tôi hân hoan đón chờ khoảnh khắc bà chậm rãi lấy quả hồng chín đỏ, mềm mịn như da em bé đưa cho tôi. Khi ấy, tôi sẽ háo hức thưởng thức ngay hương vị ngọt lịm của quả hồng chín mọng, cảm tưởng như nó đang chứa đựng hết thảy hương vị của mùa thu với chút se se lạnh của gió heo may cùng những đám mây trắng lững lờ trên không.
Nhiều năm trôi qua, tôi dần trưởng thành, rời xa quê hương, tất bật với nhịp sống hiện đại. Thi thoảng, mẹ theo thói quen vẫn thường gửi lên cho tôi một thùng hồng nhỏ. Tôi thường ngồi trầm ngâm ở một góc phòng, lặng lẽ nhấm nháp từng quả hồng, cảm nhận vị hồng vẫn ngọt ngào như xưa, nhưng phảng phất một nỗi nhớ nhung da diết. Lại miên man nhớ bản thân những ngày xưa, khi đứng thật lâu dưới tán hồng trong vườn nhà, nghe tiếng bà thủ thỉ kể chuyện, thấy nụ cười hiền và cả những ngày thơ bé dịu dàng như gió thu.
Tuyết Như