Những nhịp cầu thanh xuân

Có một cô gái đã tìm thấy những kỷ niệm trong trẻo và đầy xúc cảm của tuổi thanh xuân, giữa những nhịp cầu vắt qua sông Hồng, giữa nhịp sống Hà Nội đang từng ngày chuyển mình.

Tôi nhớ như in thời gian mình mới tới Hà Nội cư trú. Cuối tháng 9 năm 2010, tiết trời đã sang thu. Hà Nội chào đón tôi bằng một cơn mưa rào, xua tan bầu không khí oi nồng bụi bặm. Tôi thuê phòng trọ trên gác hai của một căn nhà ngay mặt đường Vĩnh Tuy. Khi đó, cầu Vĩnh Tuy chuẩn bị chính thức khánh thành mừng đại lễ 1000 năm Thăng Long.

Khi đơn vị thi công tháo rào chắn, tranh thủ cầu chưa thông xe, người dân xung quanh đổ lên cầu đi bộ, đạp xe, tập thể dục. Tôi và cô bạn cùng phòng cũng được bác chủ nhà trọ cho mượn xe đạp để đi ngắm cầu.

Lần đầu tiên trong đời, hai chúng tôi được thấy một cây cầu hùng vĩ và đẹp đẽ nhường đó. Tôi nhớ mãi cảm giác trái tim mình đập rộn ràng khi ngắm các cột cầu cao vút và vững chãi nâng đỡ cấu trúc cầu thanh thoát, vượt qua mênh mông sông nước. Cầu Vĩnh Tuy như một dải lụa mềm vắt ngang sông Hồng, khoe khéo nét đẹp hiện đại của Hà Nội.

Khi bánh xe đạp lăn những nhịp bon bon trên mặt cầu phẳng phiu, tôi dần hiểu vì sao bác chủ nhà trọ kính mến của tôi luôn xúc động mỗi khi nhắc tới cầu Vĩnh Tuy. Bởi vì bác đã chứng kiến những khó khăn, vất vả mà các kỹ sư, công nhân tham gia xây dựng cầu phải trải qua.

Trong những lần cả xóm trọ quây quần nhâm nhi ly trà chát, bác hay kể cho chúng tôi nghe về những ngày đầu khởi công cầu Vĩnh Tuy. Gặp phải mưa lũ kéo dài, nước dâng cao buộc các nhà thầu phải rút hết vật liệu đã tập kết. Nhưng nhờ vào quyết tâm của Hà Nội và nỗ lực không ngừng của các kỹ sư, công nhân, cây cầu đã hoàn thành đúng dịp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long. Thật tự hào, vì vào thời điểm đó, cầu Vĩnh Tuy là công trình cầu đường quy mô lớn nhất được người Việt Nam thực hiện ở tất cả các khâu xây dựng.

Cầu Vĩnh Tuy là cầu có chiều rộng lớn nhất Việt Nam lúc bấy giờ. Ngày chưa thông xe, mặt cầu rộng thênh thang, tôi và bạn vừa cong lưng đạp xe vừa phấn khởi hò hét. Cảm giác sảng khoái sau quãng thời gian nỗ lực đạp xe lên đỉnh, để rồi ngừng nhấn pê-đan cho xe tự chạy bon bon về dưới chân cầu đến bây giờ vẫn rõ ràng trong trái tim tôi.

Gió sông Hồng lồng lộng, thổi niềm vui của hai đứa tôi bay xa. Chúng tôi vừa đạp xe vừa hát. Nước sông Hồng lấp lánh ánh bạc, từng nhịp cầu như chung niềm hạnh phúc. Sóng êm ả vỗ về chân cầu, ánh đèn đường ấm áp khiến trái tim hai đứa trẻ xa quê bình yên đến lạ. Những nhịp cầu mới đã trở thành kỷ niệm đặc biệt trong ngày đầu tôi cư trú tại Hà Nội, trong tuổi trẻ của tôi.

Mỗi lần băng qua cầu Vĩnh Tuy, tôi lại được chứng kiến những câu chuyện, những con người gắn liền với nhịp sống của Hà Nội. Những lúc mưa lớn, gió mạnh, luôn có chiếc xe lớn chầm chậm đi bên cạnh, che chở cho chiếc xe máy cũ kỹ của tôi khỏi bị chao đảo. Khi xe tôi hỏng giữa đường, phải dắt bộ thất thểu, luôn có người dừng lại hỏi thăm và sẵn sàng giúp đỡ. Những buổi sáng ngập nắng hay những buổi chiều hoàng hôn trải dài trên mặt nước, những con người đáng mến như hai bác chủ nhà, các anh chị trong xóm trọ nhỏ, đều khiến tôi thêm yêu, thêm thương Hà Nội.

Thời gian trôi đi thật nhanh. Tôi tốt nghiệp ra trường và quyết định ở lại Hà Nội lập nghiệp. Mỗi lần băng qua cầu Vĩnh Tuy, tôi như gặp lại chính mình của những năm tháng cũ — cô gái trẻ tuổi đầy ước mơ, đứng giữa gió sông Hồng và ánh đèn vàng trải xuống mặt nước.

Có lẽ, ai cũng có một “nhịp cầu thanh xuân” cho riêng mình – nơi lưu giữ ký ức về những ngày đầu đến Hà Nội, những lần đầu rung động, những ước mơ bắt đầu được viết ra…

Nguyễn Thanh Ngọc

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời