Những ngày chớm đông

Chớm đông, ấy là khi những ngày cuối cùng của tháng 10 dần đi qua và tháng 11 bắt đầu kéo về. Ta chẳng còn mấy khi có dịp được ngắm bầu trời trong vắt với ánh nắng vàng ruộm trải dài mênh mang mỗi buổi chiều tà mà thay vào đó là một màu trời xám xịt với những cơn mưa phùn lê thê ướt rượt.

Cái se lạnh đầu đông ùa về trải tràn khắp không gian. Ra đường đã thấy nhiều người khoác lên mình chiếc áo gió mỏng nhẹ hay tấm khăn voan choàng trễ nại hững hờ che chắn gió. Gió lạnh đầu mùa vô thức dễ khiến ta thấy lòng mình cô đơn, trống trải, càng khao khát một bờ vai, một mái ấm đủ đầy để tìm về nương náu, chở che.

Những buổi sớm đầu đông, khi bầu trời còn chưa sáng hẳn, mưa dông đã đổ về ràn rạt. Nằm trong nhà nghe tiếng mưa rơi bên hiên rào rào, ta biếng nhác lười trở dậy bắt đầu bài tập thể dục hàng ngày. Trời trở lạnh lại thêm mưa rào, chỉ ước giá như hôm nay là ngày nghỉ để được thả mình ngủ vùi trong chăn ấm hay nằm lặng nghe một bản nhạc trữ tình dịu êm từ chiếc radio cổ điển. Chỉ vậy thôi đã thấy tâm hồn mình trẻ lại và căng tràn sức sống, như được tiếp thêm nguồn năng lượng tràn đầy.

Những ngày đông sớm, đồng ruộng bỏ ngỏ xăm xắp mặt nước, nằm nghỉ ngơi yên ả sau những ngày mùa vụ hối hả. Thi thoảng đâu đó trên từng mảnh ruộng thấp trũng lại điểm xuyết hình ảnh những chú cò trắng đang dò dẫm mò tôm bắt cá. Thân cò lặn lội kiếm ăn gợi nhớ về bóng dáng những người phụ nữ tảo tần khuya sớm làm việc không quản nắng mưa để nuôi đàn con khôn lớn. Không tảo tần sao được khi vụ mùa vừa kết thúc, mẹ đã cặm cụi cuốc xới để gieo trồng nên những luống rau xanh tươi mơn mởn. Đôi bàn tay chai sần của mẹ đổi lại những bát cơm thơm dẻo, bát canh ngọt lành của cả gia đình khiến các con càng thêm cố gắng học hành để không phụ công ơn biển trời của cha mẹ. Nụ cười hạnh phúc của mẹ trên mỗi bước thành công của con chính là sự giao thoa chan hòa của những yêu thương nghĩa tình trọn vẹn.

Buổi tối đầu đông, ta thích lang thang trên phố khuya để hít căng lồng ngực cái không khí hanh hao của thời tiết trở mình. Chút se lạnh đầu đông, mùi hương nồng nàn của hoa sữa, mùi thơm của ngô, khoai nướng thơm lừng góc phố, dòng xe cộ qua lại tấp nập… tất cả những thanh âm, hương vị ấy dường như có ma lực vô hình cuốn hút ta mỗi dịp giao mùa chớm đông.

Đi qua các góc phố ngày chớm đông, ta chợt nghĩ về hiện tại và tương lai.

Ta cứ miên man đi qua các góc phố, lòng bâng khuâng suy nghĩ về hiện tại và tương lai. Bếp than hồng nướng khoai của người bán hàng rong trên phố chốc chốc lại lóe lên đượm đỏ khiến ta lại nao lòng nhớ về hình bóng mẹ chập chờn bên bếp lửa ấm nồng đầu đông.

Chớm đông năm nay đặc biệt và đáng sợ hơn khi tin báo bão liên tục tràn về. Những cơn bão, siêu bão gây ra biết bao đau thương cho đồng bào trên khắp dặm dài đất nước. Thiên nhiên cuồng nộ như đang thách thức sự bền gan vững chí của con người. Để mỗi trận bão đi qua, biết bao con người lại phải bắt tay vào xây dựng cuộc sống mới bằng đôi bàn tay, sức lao động, bằng tất cả ý chí nghị lực và cả tình yêu thương đùm bọc của đồng bào cả nước. Chỉ mong những cơn bão nhanh chóng tan trên biển Đông để người dân bớt vất vả nhọc nhằn và những ngày đầu đông bớt đi se sắt…

Nguyễn Hằng

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Tháng Tư trở về trong hơi thở dịu dàng của đất trời, khe khẽ như sợ đánh thức những giấc mơ cũ còn vương trên vòm lá. Lòng ai đó cũng có một góc nhỏ dành riêng cho tháng Tư - nơi cất giữ những hoài niệm không tên, chỉ một làn gió thoảng qua cũng đủ làm xao động.

Hà Nội vào chớm hạ, những ngọn gió heo may nhường chỗ cho những tia nắng nhẹ nhàng mà ấm áp. Nắng tháng Tư về, len lỏi qua từng con phố nhỏ của Hà Nội, phủ một màu vàng tươi mới khiến mọi vật như bừng lên sức sống.

Tháng Tư về, khắp phố phường Hà Nội ngập tràn sắc trắng của hoa loa kèn, đâu đâu cũng dễ dàng bắt gặp những gánh hàng rong với những đóa hoa trắng tinh khôi, được bó gọn gàng trong chiếc xe đạp.

Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.

Tháng Tư chạm ngõ, mang theo những tia nắng đầu hạ vàng ươm như mật ong rót xuống từng tán cây. Nắng nhẹ nhàng, chưa gay gắt, chỉ đủ để hong khô những giọt sương còn vương trên lá, đủ để làm bừng sáng những con đường ngập tràn hoa cỏ.

Có người ngồi bên hiên nhà, tay cầm ly cà phê đen sóng sánh, nhìn mưa rơi lách tách ngoài sân. Hương cà phê thoảng lên, đắng mà thơm nồng nàn, như chính những ngày cô đã đi qua trong đời.