Những cuộc tình thương

Hẳn ai cũng mong muốn có được một tình yêu nồng cháy, khắc cốt ghi tâm. Tình yêu đó sẽ tràn đầy những lãng mạn của buổi đầu gặp gỡ, đong đầy những dấu yêu qua từng tháng năm. Trong tình yêu đó ta yêu người, người yêu ta. Và người tri kỷ ấy sẽ bên ta mãi mãi không rời.

Nhưng thực tế cuộc sống lại đang có rất nhiều cuộc hôn nhân xuất phát từ tình yêu bị tan vỡ. Những người yêu đó ban đầu thì nồng nhiệt, nhưng lại nhanh chóng chia tay vì lý do không hợp và trăm nghìn lý do khác nữa. Có người hỏi Hường, mãi mãi là bao lâu?

Trước khi trả lời câu hỏi đó, Hường kể bạn nghe hai câu chuyện tình yêu thời “ông bà anh” của bạn Nguyễn Trúc.

"Ông bà ngoại của tôi sinh ra ở mảnh đất miền Trung. Từ lúc cất tiếng khóc chào đời đến khi chảy giọt nước mắt xuôi tay đều gắn liền với từng khóm cây, ngọn cỏ nơi đây.

Ảnh minh họa: afamily

Sau đám cưới vội vì chạy giặc, ngoại tiễn ông lên đường tòng quân. Giữa cái nắm tay ngắn ngủi lúc đoàn binh trập trùng tiến bước, ngoại chỉ nhắn vỏn vẹn hai chữ “chờ em”, mà không phải chờ anh.

Lúc mẹ tôi tròn 5 tuổi, ngoại gửi con cho cố rồi đăng kí tham gia vào đoàn du kích. Đêm trùng phùng giữa Bình Khê cũng là lần gặp cuối cùng cho quãng đời đằng đẵng sau này.

Ngày nhận tin ông bị giặc giết rồi treo ngoài cổng chợ, ngoại bảo tim bà lúc ấy đã chết một nửa. Tôi tò mò hỏi tại sao chỉ là một nửa? Ngoại nói, nửa còn lại phải sống để trả thù cho ông.

Mùng một tết năm nào nhà tôi cũng chuẩn bị hoa quả đến viếng ông trong nghĩa trang liệt sĩ. Những khi ấy ngoại đặc biệt trầm ngâm, lúi cúi rút bớt chân nhang cắm trên mộ. Bà sợ ông đau kể cả khi đã nằm xuống ba tấc đất.

Lần nào đến đây ngoại cũng kể duy nhất một câu chuyện về quãng thời gian chiến đấu, về những đêm giặc càn, về những lán trại dựng tạm trong núi thẳm… Nhiều người nghĩ bà lẫn, nhưng tôi hiểu đó là chấp niệm duy nhất mà bà gìn giữ để cố sống nốt trong những ngày dài vắng ông.

Có lẽ, lúc đầu đến với nhau chỉ vì cảm mến, trải qua những gian khổ cận kề cái chết, tình cảm đó đã biến thành một loại nghĩa nặng tình sâu. Đối với ngoại, hẳn là không có nơi nào day dứt nỗi thương đau bằng mảnh đất này, đến nỗi cả đời bà, cứ quẩn quanh mãi ở đây mà chẳng chịu đi đâu khác.

Và cuộc tình của ba mẹ tôi.

Ba mẹ gặp nhau trong một lần thu mua mía tại nhà máy đường. Sau này mỗi lần hai người cãi nhau, ba lại chở tôi đi dạo lòng vòng quanh khu nhà máy rồi thủ thỉ kể về khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ. Ba bảo giây phút thấy cái má hây đỏ vì nắng của cô gái trẻ đang cong lưng đẩy chiếc xe đạp đầy mía lên dốc, dường như tim ba hẫng đi nửa nhịp đập. Ba thú nhận, kể từ lúc ấy ông đã bị mảnh đất này trói buộc cả cuộc đời.

Ảnh minh họa: afamily

Vào năm tháng bữa đói bữa no được đo bằng tem phiếu, khi sự rung động thuở ban đầu dần thay bằng những lo toan vụn vặt, trong nhà tôi không bao giờ thiếu những lời to tiếng nhỏ của ba mẹ. Dù thế, sau bao lần viết đơn ly hôn rồi tự mình xé nát, ba mẹ vẫn ở bên nhau cho tới khi âm dương cách biệt. Tôi từng hỏi ba tại sao lúc ấy lại không kí? Ba chỉ bảo cái gì hư thì sửa, chứ không phải vứt đi. Những chiều cùng ba loanh quanh ở nhà máy sau mỗi lần cãi vã với mẹ đã dạy tôi một bài học lớn cho những mối quan hệ sau này.

Ngày tôi tốt nghiệp thì ba mất đột ngột trong một chuyến ra khơi đánh cá. Trong một đêm, mẹ như già đi mười tuổi. Ngày cúng xả tang ba năm, mẹ lắc đầu bảo rằng sẽ để tang ba đến trọn đời. Nhiều người từng hỏi mãi mãi là bao lâu? Tôi bần thần nghĩ, chắc là cả đời như mẹ.

Những mảnh tình thời “ông bà anh” của ngoại, của ba mẹ tôi không có sự nồng nhiệt khởi đầu, nhưng lại có một dấu chấm lửng đầy tiếc nuối. Không có oanh oanh liệt liệt truy đuổi, nhưng đầy nỗi đau triệt nội tâm khi sinh ly, tử biệt.

Tôi nhớ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng nói: “Lúc còn trẻ chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết đó thực ra là cả cuộc đời”. Đúng là cả cuộc đời, bởi từ tình yêu đã dần trở thành tình thân, tình thương, chẳng cách nào chia tách"./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Con người ta ai lớn lên rồi cũng có cho riêng mình một miền ký ức tươi xanh. Đôi khi vì những bộn bề của cuộc sống hiện tại mà nó bị lãng quên, vùi lấp, đã tưởng nó mất đi. Nhưng không, nó vẫn ở đó. Và trong một trưa đầy nắng, miền ký ức tươi xanh của một người được tắm mát trong tiếng gà cục tác…

Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?

Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.

Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.

Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.

Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.