Nhành hồng đỏ giữ lại trong tim

Trong những ngã rẽ của cuộc đời, có những người phải rời xa ta mãi mãi, nhưng những điều họ để lại - một ánh nhìn, một vòng tay, một hơi ấm - thì vẫn ở đó, bền bỉ như một quầng sáng nhỏ trong tâm hồn.

Có những tình yêu không còn hiện diện bằng dáng hình, nhưng ở lại bằng ký ức, bằng những điều bình dị mà sâu thẳm. Và chính sự ở lại ấy, khiến ta dù đi qua bao mùa gió bấc vẫn thấy trái tim mình còn một điểm tựa rất lặng.

Tôi đặt nhẹ bó hoa hồng trắng trước bia mộ của anh. Một cơn gió thoảng qua, lay khẽ những cánh hoa mỏng manh. Ngước nhìn di ảnh anh, tôi bỗng lặng đi thật lâu… Ánh mắt ấy vẫn dịu dàng như lần đầu chúng tôi chạm mặt. Tôi mỉm cười, nói thật khẽ: “Em mang theo nỗi buồn lẫn gió bụi cuộc đời, còn anh đã ở lại với những tháng ngày trong veo.”

Vậy mà đã tròn một năm anh rời xa cõi đời này. Một năm ngắn ngủi nhưng trong tôi, mọi thứ dài như cả thập kỷ. Chúng tôi yêu nhau vào những ngày đầu mùa gió bấc. Và lần rời đi của anh… cũng vào đúng mùa gió bấc ấy. Cái lạnh hình như khiến những người có đôi thấy ấm áp hơn, còn những kẻ đơn độc thì co mình lại giữa những khoảng trống mênh mông.

Những ngày này, tôi thường mơ thấy anh - những giấc mơ mỏng tang giữa thật và ảo. Trong mơ, tôi nhớ những điều anh vẫn âm thầm làm cho tôi: những chiều đứng trước cổng nhà chỉ vì biết tôi hay suy nghĩ linh tinh khi giận dỗi; những lần tôi đi công tác xa trở về, anh lại đứng chờ ở bến xe chỉ để tôi đừng thấy tủi thân. Và cả những đóa hồng nhung anh luôn mang theo - loài hoa tôi thích, loài hoa nhắc tôi rằng có một người vẫn kiên nhẫn chờ tôi trở về.

Anh không hay nói lời ngọt ngào, nhưng sự chân thật, hiền lành, và cách anh quan tâm luôn khiến tôi bình yên. Tình yêu, đôi khi, chỉ cần vậy - lặng lẽ mà sâu.

Rồi cách anh rời đi… cũng nhẹ như một cái chớp mắt. Mọi chuyện đến quá nhanh. Tôi chưa kịp gặp anh lần cuối, chưa kịp nắm tay anh, chưa kịp nghe một lời dặn dò như những lần anh đi xa trước đây. Khi nhận tin báo … trái tim tôi như ngừng đập. Nỗi đau trong tôi sâu hơn cả cơn gió bấc đầu mùa bất chợt thổi qua.

Một năm rồi, tôi vẫn chưa quen với sự thiếu vắng ấy. Tôi vẫn giật mình giữa đêm, rồi lật xem lại những dòng tin nhắn cũ. Tôi vẫn đi qua con đường quen thuộc và bất giác ngoái lại, như thể anh đang đâu đó trong dòng người.

Tôi hiểu rằng tình yêu của chúng tôi đã đổi hình hài - từ hiện hữu sang ký ức. Không có sự hiện diện nào là vĩnh viễn. Điều duy nhất còn mãi chính là cách ta yêu nhau trong những khoảnh khắc còn có thể.

Gió lại lùa qua hàng lá, chạm vào nỗi nhớ trong tôi như một vết thương chưa bao giờ khép. Mùa gió bấc năm nay, và cả những mùa sau đó… sẽ chẳng còn hình ảnh chàng trai ôm bó hồng đỏ đứng đợi. Thay vào đó, chỉ còn tôi với bó hoa hồng trắng và những giấc mơ chứa đầy ký ức về anh.

Màu đỏ của những đóa hồng năm ấy - là sự tồn tại, là tình yêu rực rỡ. Màu trắng của bó hồng hôm nay - là tiễn biệt, là ký ức nằm yên trong thinh lặng.

Khép lại giấc mơ tình yêu, tôi không giữ lại nỗi đau mà giữ lấy lòng biết ơn: biết ơn một tình yêu dịu dàng, biết ơn niềm tin anh đã trao - thứ niềm tin mà trước đây tôi chưa từng có.

Một làn gió nhẹ lướt ngang. Gió như hong khô những giọt nước mắt còn vương trên má. Tim tôi bỗng ấm hơn. Đi qua những buồn thương, tôi sẽ cố gắng sống phần đời còn lại thật trọn vẹn, bằng chính tình yêu anh đã gửi vào cuộc đời tôi.

Mùa gió bấc sẽ không còn làm tôi run rẩy nữa…Bởi trong tim tôi, vẫn luôn có một nhánh hồng đỏ - rực rỡ và dịu dàng, như chính tình yêu anh để lại.

Trong cuộc đời mỗi chúng ta, có những tình yêu dù đã khép lại nhưng vẫn tiếp tục nở âm thầm trong tim - như những đóa hoa không tàn, cứ lặng lẽ tỏa hương trong ký ức.

Tâm Phương

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời