Người gieo mầm xanh thầm lặng mà kiên cường
Nghề giáo cũng giống người nông dân gieo mầm trên cánh đồng đầu mùa xuân: tưởng giản đơn nhưng lại đòi hỏi sự kiên nhẫn, tận tâm và miệt mài thầm lặng.
Những người thầy, người cô - những người gieo mầm xanh thầm lặng mà kiên cường, luôn âm thầm chăm sóc, vun đắp những ước mơ, tri thức và nhân cách cho thế hệ trẻ. Đó là những con người đã chọn nghề giáo, hay nói đúng hơn, nghề đã chọn họ như một định mệnh đầy trách nhiệm nhưng cũng tràn ngập yêu thương.
Bản thân tôi gắn bó với nghề giáo đến nay đã 15 năm. Khi hình dung về hành trình đứng lớp, tôi thường đùa với đồng nghiệp rằng, nghề giáo là nghề chọn người. Tôi may mắn được nghề chọn và gắn bó với bục giảng. Nếu không, một người trước đây nhút nhát đến độ chiếc lá rơi còn làm hoảng sợ, làm sao có thể trở thành giáo viên nghiêm khắc đến mức bước vào lớp thôi là học trò đã rụt rè? Lời nói đùa ấy nhưng ngẫm lại vô cùng đúng: ngay từ ban đầu, tôi không thật sự hứng thú với nghề, nhưng càng dạy, càng gắn bó, càng thấy yêu nghề hơn.
Nghề giáo hiện nay đối mặt nhiều áp lực và kỳ vọng. Ngày xưa, các thế hệ đi trước nhắc nhở nhau giữ kỷ luật, rèn phẩm chất để xứng đáng đứng trên bục giảng. Hình ảnh người thầy luôn nghiêm cẩn, mực thước, có thể là điểm tựa tinh thần, nhưng cũng sẵn sàng phê bình các em khi cần. Thế nhưng hôm nay, người thầy không chỉ cần nghiêm cẩn mà còn phải khéo léo trong ứng xử với học sinh, phụ huynh, đồng nghiệp, cả cấp trên. Áp lực đôi khi đến từ những phụ huynh “hiện đại”, chỉ cần nghe qua lời con cái, đã sẵn sàng mạt sát, phê bình người đang đứng lớp. Không ít lần, chúng tôi - những giáo viên - nơm nớp, dè dặt trong lời ăn tiếng nói, cảm thấy mệt mỏi và lạc lõng.
Thế nhưng, sau những giờ ra chơi, tâm sự với đồng nghiệp, chúng tôi lại thấy vững vàng hơn. Dù có lúc buồn, dù có đôi khi nản lòng, nhưng trái tim người thầy vẫn yêu thương học trò. Bởi nghề giáo chính là nghề trồng người và mỗi học sinh là một “mầm xanh” cần được chăm sóc. Khi đã nhọc lòng chăm sóc, mấy ai có thể vô cảm với học sinh của mình.
Tôi cũng từng là người cực kỳ nguyên tắc: dạy đủ kiến thức, mở rộng tri thức, coi tiết học tốt là khi học sinh tiếp thu đầy đủ. Nhưng trải qua thời gian, nguyên tắc ấy dần thay đổi. Khi đi thỉnh giảng ở các trường trung cấp, cao đẳng nghề, gặp nhiều em học lực kém, tôi cảm thấy mệt mỏi, bực tức, thiếu động lực. Nhưng một lần, tình cờ quan sát đồng nghiệp dạy Toán, tôi nhận ra: ngoài tri thức, thầy còn trò chuyện với các em về cách sống, cách yêu thương, cách đối mặt với khó khăn… Một giờ học không chỉ là kiến thức, mà còn gieo niềm tin, hi vọng cho học trò.
Từ những trải nghiệm ấy, tôi hiểu rằng, nghề giáo cũng giống người nông dân gieo mầm trên cánh đồng đầu mùa xuân: tưởng giản đơn nhưng lại đòi hỏi sự kiên nhẫn, tận tâm và miệt mài thầm lặng. Người thầy, người cô, dù trải qua bao áp lực, vẫn không ngừng vun đắp, chăm sóc những mầm xanh - những con người mai này sẽ nối bước, trưởng thành và vững vàng.
Tuyết Như














