Ngày thường ở phố Trúc Bạch
Có một con phố nhỏ nằm bên hồ Trúc Bạch - nơi mọi thứ dường như chậm lại và trầm lắng hơn giữa lòng Hà Nội nhộn nhịp.
Ở con phố nhỏ nằm bên hồ Trúc Bạch, người dân không chỉ sống qua nhiều thế hệ, mà còn giữ lại cho mình một nhịp điệu rất Hà Nội - dung dị, thân thương và giàu ký ức.
Mỗi buổi sáng từ 6 giờ đến 7 giờ, bà Phạm Thị Thường lại cùng những người sinh sống ở phố ra vườn hoa bên hồ tập thể dục. Dù thời tiết khá oi nóng nhưng những người cao tuổi ở đây vẫn luôn duy trì lịch tập thể dục, tăng cường sức khỏe thể chất lẫn tinh thần.
Bà Thường chia sẻ: "Khi mới thành lập thì chỉ có 13 người và hiện nay chúng tôi có 45 người. Những người cũ thì có người chuyển đi, người thì đã mất. Có một cụ cao nhất là 95 tuổi vẫn đi bộ vòng quanh hồ Trúc Bạch. Tôi tập xong cũng đi hai vòng hồ".
Sau giờ tập thể dục buổi sáng. Những người hàng xóm lại rủ nhau ghé qua ngôi nhà của bà Nguyễn Thị Thịnh trên phố Trúc Bạch. Ngày trước, đây từng là một quán cà phê giản dị, ấm áp. Nay quán đã thôi bán nhưng căn nhà vẫn luôn rộn ràng tiếng nói cười. Bạn bè, hàng xóm vẫn thường ghé qua chơi, trò chuyện đôi ba câu chuyện trong những lúc rảnh rỗi.
Bà Thịnh cho biết: "Tôi về đây được 53 năm, còn gia đình nhà chồng thì ở đây trên 100 năm rồi. Ngày xưa, đường này là đường đất mà bây giờ được làm vỉa hè, ở trên đường luôn có cờ đỏ sao vàng".
Bên cạnh những quán trà đá truyền thống, phố Trúc Bạch còn có những quán cà phê view hồ luôn thu hút nhiều khách du lịch và giới trẻ. Những quán cà phê ở đây còn là nơi người qua đường, dù không cần uống cà phê vẫn có thể ghé vào đi vệ sinh miễn phí. Nép mình bên hồ nước yên tĩnh và trong trẻo, không gian các quán như tách ra khỏi nhịp sống tất bật của đô thị. Nhiều người tìm đến quán để lấy không gian trò chuyện, đọc sách, hay thậm chí chỉ là ngồi yên lặng, ngắm mặt hồ gợn sóng.
Dù Hà Nội đổi thay từng ngày, phố Trúc Bạch vẫn giữ được cho mình nét trầm tĩnh riêng - như một khoảng lặng giữa bản nhạc sôi động của đô thị. Những người dân nơi đây vẫn sống cùng hồ, cùng phố, gắn bó như một phần không thể tách rời bằng nghĩa tình và bằng những điều bình dị nhất.