Ngẩng đầu lên và bước đi em

Gần 30 tuổi, cô – một giáo viên dạy Ngữ văn, trong những câu chuyện đùa vui với đồng nghiệp và bạn bè, luôn tự nhận mình già trước tuổi. Cô chỉ ưa những điều tối giản, cả trong cách ăn mặc và lối sống. Chỉ như vậy, cô mới cảm thấy lòng mình bình yên, dễ chịu. Cô biết, chỉ có một người hiểu vì sao tính cách của cô lại già dặn sớm như thế. Người phụ nữ ấy không phải mẹ cô mà là cô Nguyễn Thị Hoa, cô giáo dạy Ngữ văn của cô suốt 4 năm cấp 2. Cô không gọi cô Hoa là cô giáo cũ, bởi cô Hoa luôn là người dạy dỗ cô suốt đời.

Tuổi thơ tôi vô cùng vất vả so với bạn bè đồng trang lứa, bởi bố tôi bệnh tật và không có việc làm. Mọi gánh nặng gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Bốn người nhà chúng tôi sống trong một căn phòng tập thể chật hẹp, ẩm ướt và tăm tối quanh năm. Tôi, ngày đó, chẳng hiểu vì sao lại có một niềm đam mê bất tận với văn chương. Có lẽ, với sự nhạy cảm của một cô giáo dạy Văn, ngay từ lần đầu dạy tôi vào lớp 6, cô Hoa đã động viên tôi cố gắng học hành và hỏi tôi có muốn theo đuổi việc học Văn không. Cứ như thế, cô dạy tôi và quan tâm tôi ân cần như một người mẹ hiền. Nhờ có cô động viên, tôi từng ngày cảm nhận được niềm vui của việc học tập.

Tôi có một tật xấu là hay so vai, rụt cổ mỗi khi đứng gần người lớn. Thói xấu ấy hình thành từ khi cuộc sống mỗi ngày một vất vả hơn. Năm tôi học lớp 9, bố mẹ tôi hay cãi nhau và tôi thường là đối tượng bị trút giận của cả hai. Mỗi lần bị bố mẹ đánh mắng, tôi hay bất giác rụt cổ, so vai lại vì sợ bị đánh vào đầu. Tôi thường mang khuôn mặt nặng nề, mắt sưng húp mỗi ngày lên lớp và trở nên ít nói dần. Mỗi tiết học của cô Hoa, tôi thường lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Một hôm, cô gọi tôi ra ngoài, hỏi tôi vì sao dạo này không tập trung học tập. Tôi im lặng trước câu hỏi của cô. Cô đưa tay về phía tôi. Trong vô thức, tôi rụt cổ lại, mắt sợ hãi nhìn cô rồi bật khóc. Đôi tay cô dừng lại giữa chừng và đôi mắt cô nhìn tôi chan chứa. Tôi kể với cô những ấm ức bấy lâu đã kìm nén trong lòng, nói với cô có lẽ em sẽ không đi học nữa. Cô lau những giọt nước mắt của tôi. Lời của cô vẫn còn in đậm trong tôi đến tận bây giờ: Ngẩng đầu lên và bước đi em!

Mỗi ngày đến lớp sau đó, cô Hoa đều tìm cách gặp để động viên tôi, để khi thì đưa cho tôi những cuốn sách ôn thi vào cấp 3, khi thì mua cho tôi cuốn vở, cây bút. Tôi đỗ vào Trường THPT Hùng Vương với số điểm cao, tạm biệt mái trường THCS Thanh Vinh thân thương và cô Hoa, tôi mang trong mình khao khát được học tập hơn bao giờ hết. Tôi nhận thêm công việc giao đá cho các công ty gần nhà ngoài giờ học, ki cóp từng nghìn lẻ để nuôi dưỡng ước mơ của mình. Trên con đường đến trường hay đi học về, tôi vẫn hay gặp cô Hoa. Mỗi khi nghe tôi chào, cô luôn vẫy tay và mỉm cười. Chỉ cần bất ngờ gặp cô như vậy, tôi cảm thấy mình được truyền động lực thật lớn lao.

Ngày bước chân vào giảng đường đại học, thay vì niềm háo hức, mong chờ, lòng tôi tràn ngập nỗi lo lắng về kinh tế. Làm sao để trang trải cuộc sống, để hoàn thành việc học trong khi trước đó, cái ăn cũng là nỗi lo. Những ngày sau đó, tôi chạy như con thoi giữa việc học và làm thêm. Mệt mỏi và nản lòng là có thật, khi có những ngày tôi phải chịu những lạnh nhạt của cuộc đời tự lập, từ bị vu oan hay bị chủ nơi làm thêm quỵt tiền lương. Nhiều lần, trên con đường về, tôi đi lơ lửng giữa dòng người tấp nập trên phố, nhìn những gương mặt trẻ trung, rạng rỡ tíu tít đến những nơi hò hẹn, tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng.

Ánh đèn đường nhòe mờ trước mắt như hàng ngàn vì sao lấp lóa và tôi... lúc ấy, như con đom đóm lạc loài, yếu ớt tìm cho mình một nơi trú ngụ, trong khi bão tố giăng đầy. Tôi gọi điện cho cô, tâm sự với cô những vấp ngã, tổn thương của mình. Cuối cuộc điện thoại, bao giờ cô cũng dặn: Ngẩng đầu lên và bước đi em!

Thời gian cứ cuồn cuộn chảy, tôi tốt nghiệp ra trường. Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành một cô giáo dạy Văn cấp 2 giống như cô Hoa – người cô giáo mà tôi luôn yêu quý. Nơi tôi làm việc là Trường THCS Hà Lộc, cũng là một trường cấp 2 thuộc khu vực thị xã Phú Thọ. Có phải đó là một mối duyên lành, khi tôi đang dần thực hiện được những ước mơ thơ trẻ và viết tiếp những hy vọng của cô trò tôi, rằng những học trò nghèo, bất hạnh như tôi rồi cũng sẽ thực hiện được hoài bão của mình khi có nghị lực vượt khó.

Giờ cô Hoa đã về hưu. Thỉnh thoảng ghé thăm cô, được nghe cô nói chuyện, tôi lại có cảm giác mình như bé lại, giống như cô học trò nhỏ năm nào say sưa nghe cô giảng bài. Cô thường rưng rưng mỗi khi nhìn tôi chào ra về. Mỗi lần như thế, tôi chỉ muốn vòng tay ôm cô thật chặt. Tôi thì thầm: Cô ơi, giờ em đã có thể bước vững chãi trên con đường mình đã chọn. Cây xương rồng mọc trên vùng đất khô cằn sỏi đá, không chỉ mọc những cái gai, mà còn nở ra những bông hoa thật đẹp, phải không cô?

Thu Hằng

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Các quyết định được đưa ra tại Baku, Azerbaijan sẽ có tác động sâu rộng cho các thế hệ sau. Điều bắt buộc là các nhà đàm phán phải đạt được một thỏa thuận đầy tham vọng cung cấp nguồn tài chính cần thiết để xây dựng một tương lai kiên cường và ít carbon hơn. Chính phủ và doanh nghiệp cần thực hiện các bước táo bạo để giảm phát thải, bảo vệ các cộng đồng dễ bị tổn thương và tạo ra tương lai bền vững cho tất cả mọi người.

Ngân mở tiệm mát-xa tại nhà. Trang đang mang bầu nên thường xuyên bị khó chịu bởi mùi tinh dầu và giày dép lộn xộn của khách ở cửa nhà Ngân. Bà Tú thì luôn cho rằng tiệm mát-xa của Ngân là trá hình và có hoạt động mờ ám. Bà Tú cùng Trang bàn nhau kiến nghị lên ban quản lý.

Đã tìm thấy 5 thi thể học sinh bị đuối nước ở sông Hồng; Cảnh báo tội phạm trộm cắp tài sản dịp cuối năm; Bắt đầu xét xử sơ thẩm vụ án Xuyên Việt Oil;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin hôm nay.

Sự trở lại ấn tượng của các nhóm nhạc rock 'cựu trào'; NSƯT Bùi Như Lai: 'Đào tạo sinh viên thành người tử tế'... là nội dung chính trong bản tin Thế giới Showbiz hôm nay.

Siêu máy bay vận tải Airbus Beluga lần đầu đến Việt Nam; Tiện ích từ các giải pháp giao thông thông minh; 5 mẫu xe bán chạy nhất sau khi giảm 50% phí trước bạ... là những nội dung đáng chú ý trong bản tin hôm nay.

Nóng lòng vì chưa đẩy được hàng đi, Sửu đã cho người dụ Môn đến để thăm dò tin tức và biết được một số thông tin tuyệt mật của đối phương. Trong khi đó, dựa vào những thông tin từ cuộc nói chuyện với Đạt, Hưng nhận ra cung đường và thời gian vận chuyển hàng của ông Dũng là vào ngày lễ và ban đêm.