Mưa xuân giăng giăng
Hường mời bạn nghe cảm xúc của Diệu Hiền, cùng ngắm mai vàng trong một ngày mùa xuân.
Mỗi trung tuần tháng Chạp, nếu thời tiết ấm áp, những cây mai đầu ngõ hay ngoài vườn đều được tỉa sạch lá để kịp nở vào đúng ngày đầu xuân. Nhà tôi có hai cây mai rất đẹp trước ngõ. Cây bên trái nhỏ gầy, có vẻ khẳng khiu nhưng hoa nở rất nhiều cánh; cây bên phải cành tỏa tròn quanh gốc rất đẹp thì nở toàn hoa năm cánh.
Ba tôi thường tranh thủ hái lá mai sau buổi làm đồng về. Dựng cái cuốc chỗ bờ giếng, cái giỏ đựng ít cá cua để trên hòn đá lớn cạnh gốc mai, ba gọi chúng tôi cùng ra hái lá. Hai anh tôi trèo được nên cho hái trên ngọn, còn tôi vít cành thấp mà hái. Ba dặn phải nhẹ tay, nếu không sẽ gãy cả búp lá búp hoa. Cái nụ búp bé ti như hạt đậu ấy sau hai tuần lại bung nở thành chùm hoa. Cái búp nhọn dài hơn chỉ là búp lá.

Năm nào thuận trời, nụ hoa nhiều vô kể, vừa hái vừa mường tượng ra đóa hoa nào sẽ nở đầu tiên, mà có đúng mồng Một Tết không, là nghe lòng rộn rã không khí Tết. Ba tôi vốn ít nói và nghiêm khắc, nên anh em chúng tôi hồi hộp nhất là không biết ba chọn cành mai nào đem vào nhà chưng Tết. Mấy anh em cứ đoán già đoán non mà không dám hỏi ý ba. Cành mai ưng ý nhất được ba tôi chọn rất kỹ lưỡng sau thời gian hái lá và dõi theo những búp hoa lớn lên từng ngày.
Khoảng hăm bảy tháng Chạp, khi những nụ hoa xanh ngọc đã đội lớp vỏ xám bao ngoài để bung thành chùm nụ non tươi, ba chọn cành mai dự đoán là sẽ nở đúng Tết, nhiều nụ hoa, dáng đẹp nhất. Chặt bằng dao rựa sắc, sau đó hơ phần chân cành vào lửa, đem cắm vào chiếc độc bình quen thuộc. Nhiệm vụ của chúng tôi là ngày ngày đổ thêm nước ấm vào bình để nhìn cánh vàng lấp lánh đúng ngày mồng Một tết. Trên cành mai ấy, chúng tôi treo bao nhiêu là thiệp chúc xuân của bạn bè hay bà con từ nơi xa.

Nhìn cành mai vàng được chưng ở nơi trang trọng nhất của ngôi nhà nhỏ, tôi thấy mùa xuân tràn về. Câu chuyện hái lá mai ngày giữa tháng Chạp, rồi chọn cành để chưng Tết cứ lặp đi lặp lại như một cảm xúc rất quen thương của gia đình tôi. Dưới mái tranh nghèo của thời ấu thơ, cây mai làm bừng lên sắc xuân rực rỡ, làm bừng lên niềm hân hoan trẻ thơ vì nỗi trông chờ dằng dặc “bao giờ đến Tết” đã thành hiện thực. Tết được diện đồ mới xênh xang khoe xóm khoe làng; được ăn bao nhiêu món ngon mà ngày thường chỉ là ao ước; được đi chơi, được lì xì; được đốt những viên pháo chuột lạch tạch. Còn niềm hạnh phúc nào trong trẻo hơn thế nữa? Vậy nên, cứ hoài niệm về mấy cây mai vàng trước ngõ là tôi khát khao được sống lại niềm vui con trẻ, ước gì trở lại ngày xưa.
Thuở còn thơ, tôi nghe mùa xuân ở đâu xa lắm. Một năm dài như thế kỷ. Khi trưởng thành, xuân lại thoắt đến, thoắt đi nhanh như trở bàn tay. Thanh xuân qua vội tựa cơn gió vô tình. Còn giờ đây, khi xuân chạm bên mái hiên và tuổi đời không còn trẻ nữa, tôi đã hết ngỡ ngàng vì mùa xuân quá vội, tự dặn lòng bình thản trước những điều chợt đến, chợt đi. Mùa xuân giăng lộc non, giăng cỏ hoa biếc tràn khắp nẻo./.


Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.
0