Mưa tuổi thơ

Chắc hẳn ai đi qua tuổi thơ cũng có một miền để nhớ. Có một người luôn mang theo một miền ký ức trắng trời nỗi nhớ, mang tên mưa.

Lũ trẻ con chúng tôi coi mưa là một hiện tượng thiên nhiên kỳ thú: mưa xuân lớt phớt; mưa hạ xối xả; mưa thu lơ thơ; mưa đông bất chợt... tất cả đều có sức hấp dẫn tuyệt vời.

Khi bố mẹ có ở nhà, chúng tôi ngoan ngoãn chơi trò hoàng tử, công chúa, chơi trò mẹ con. Khoác chiếc chăn lên người rồi đi lại quanh chiếc giường cũ ọp ẹp giả vờ làm công chúa. Đứa khác làm hoàng tử thì tung hô công chúa đẹp quá. Một tiếng sấm bùng lên như tiếng cười của mụ phù thủy. Thế là cả hoàng tử lẫn công chúa, hoàng hậu,… đều ngồi thụp xuống giường, tranh nhau chăn để trùm kín đầu. Sấm - sợ thì sợ thật nhưng đứa nào cũng chờ đón tiếng sấm, khi mà nghe tiếng mưa đã nhạt nhòa.

Và lúc bố mẹ không để ý, chúng tôi mở cửa sổ, chìa tay ra ngoài. Những búp măng đón làn mưa bay bay, hứng từng hạt nước tí tách rơi xuống từ mái hiên. Tàu lá chuối xối xả tạt qua tạt lại trong gió mưa như cái quạt ba tiêu trong phim Tây Du Ký. Chúng tôi thích chí ngồi cười khì khì với nhau.

Thích nhất là khi các bố mẹ không ở nhà. Mấy đứa trong xóm cầm lá khoai, lá chuối làm ô, chạy sang sân nhà tôi ở giữa xóm. Chúng tôi múa vũ điệu của riêng chúng tôi, với những chiếc lá - đạo cụ dân dã. Rồi vươn cánh tay ra đón mưa, tắm mưa, gội đầu nữa. Mưa mát lành, mưa dịu ngọt. Mưa trút xuống chan hòa như từ chiếc vòi hoa sen khổng lồ. Chúng tôi ở thôn quê hồi ấy nào được tắm vòi hoa sen bao giờ! Dang tay tham lam ôm trọn màn mưa, hay mưa đang ôm trọn chúng tôi?

Mưa cũng là tiệc vui của chúng tôi. Các mẹ nghỉ làm đồng nếu trời sắp mưa, ở nhà luộc nồi khoai mới. Bố thì pha ấm nước chè ướp hoa nhài. Còn gì khoái hơn được ngồi tựa bậu cửa, nhấm nháp củ khoai mật chấm đường ngọt lịm với chén trà nóng. Vừa xuýt xoa hai bàn tay vào củ khoai, vừa nhìn ra ngoài hàng bong bóng mưa mong manh ngoài sân đang trôi nổi. Cảm giác như mỗi đứa sắp thành ca sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ, nhà thơ,... trông đứa nào cũng man mác nỗi niềm, lãng mạn và trầm ngâm.

Nhớ nhất là những buổi mưa, chúng tôi trở thành hiệp sĩ khi giúp những chú gà con tìm mẹ; bắt chú cún lạc đường ngơ ngác về nhà bác hàng xóm khi chú cún sắp cảm lạnh; chúng tôi khiêng giúp ba mẹ những chậu xốp rau cải mới gieo vào mái hiên; hay tập trung hót lạc, ngô, sắn nhà đứa nào đó đang phơi đầy sân vào trong nhà kẻo bị mốc vì ướt.

Chúng tôi không chỉ ngây thơ cùng mưa, chúng tôi lớn lên cùng với mưa nữa. Khi trời sắp đổ mưa bất chợt mà bố mẹ ở ngoài đồng, chúng tôi gọi nhau đội nón, mang áo mưa, vải mưa ra cho bố mẹ khoác. Đôi mắt bố mẹ ấm áp niềm vui, nụ cười tỏa nắng giữa cơn mưa. Lúc ấy, đứa nào đứa nấy thấy mình cao hơn một chút, lớn hơn một chút.

Miền ký ức tuổi thơ tôi mang tên mưa - nơi ấy rộn ràng, vui vẻ lắm, chẳng nghe được đâu là tiếng mưa, đâu là tiếng cười của mấy đứa xóm tôi. Tất cả đều mang hơi thở của niềm thương nỗi nhớ.

Xuân Chinh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời