Mùa hạ của miền ký ức

Bất chợt một ngày ta nghe tiếng ve râm ran trong vòm lá. Ta nhận ra những nhành hoa phượng đỏ thắm lấp ló trên vòm lá xanh tươi, những cơn mưa oi nồng mùi đất sầm sập đến. Hạ về...

Có lẽ tận trong sâu thẳm trái tim ta đôi lần đã tự khẽ khàng gọi mùa hạ ơi, để rồi lòng dâng trào cảm xúc bồi hồi khi chợt có ai đó nhắc lại kỷ niệm cũ. Tiếng ve kêu vang như những lời ru từ quá khứ, gợi nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ. Ta bất chợt nghe tiếng nói cười của chúng bạn ngày nào.

Hạ về, ta bâng khuâng nhớ những trưa hè nắng chói chang cùng đám bạn trốn mẹ đi tắm suối, rong ruổi khắp ngọn đồi tìm sim chín. Những quả sim bé bằng đầu ngón tay ẩn dưới tán lá bàng bạc, thơm lừng, ngọt lịm như tuổi thơ bình yên. Ta thương những buổi chiều thong dong thả hồn theo những cánh diều ngắm mây bồng bềnh trôi. Dư vị của tuổi thơ ngọt ngào giờ chỉ còn trong miền nhớ.

Ảnh minh hoạ: QĐND.

Hạ về, ta nhớ mái trường thân yêu, nơi đã ghi dấu biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui. Những ký ức mơ mộng thời học sinh, những trang vở thơm mùi mực, tiếng giảng bài ấm áp của thầy cô, tiếng trả bài ê a, tiếng trống trường giục giã. Những mùa hè của tuổi học trò, cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới, cái tuổi không bận lòng về cơm áo gạo tiền trôi đi thật rộn ràng.

Hạ về, ta mênh mang nhớ về những buổi chiều tan trường trong tà áo dài trắng, tóc dài ngang lưng, tay dắt xe đạp, trên chiếc giỏ xe là nhánh phượng đỏ rực vừa được một bạn trai hái tặng. Tháng ngày qua ở nơi sâu thẳm tâm hồn vẫn thường hiện về những kỷ niệm. Ta không biết ở nơi phương trời xa, ai đó còn nhớ đến, ai đó còn khắc khoải những kỷ niệm một thuở học trò. Mối tình đầu chớm nở chỉ còn là hoài niệm trong ký ức của ta.

Hạ về, những cơn mưa giăng rưng rức, rì rầm trên mái hiên, có giọt mưa nào người giữ lại cho ta, có thoáng bâng khuâng nào nhìn cánh phượng rơi trong chiều rực nắng. Ta bồi hồi đọc lại quyển lưu bút năm nào kẹp những cánh hoa phượng ép khô, những dòng chia tay nhòa nước mắt. Bạn bè giờ mỗi đứa một chân trời, tháng năm rực rỡ ấy chỉ còn trong ký ức. Dòng đời cuốn ta đi rất vội, trên những con đường ngày xưa in dấu chân ta qua đó, một mai rồi chẳng còn người cũng chẳng còn ta, ký ức lãng quên theo cùng năm tháng, quên mất rằng thời gian trôi.

Ảnh minh hoạ: Báo Nam Định.

Những mùa hoa học trò rực rỡ trong lòng ta mãi mãi vẫn còn đó. Những nhớ thương sẽ ngày một nhiều thêm như tháng ngày đầy nắng hè tinh khôi trong lòng ta. Bất chợt nhìn lại, ta ngại ngần vì quá nửa đời người, mái tóc đã không còn đủ dài, những vết chân chim in hằn sau đuôi mắt, eo lưng đã không còn thon thả. Nhịp bước vô hình, lặng lẽ của thời gian đã xóa nhòa tuổi xuân. Nào ai hay biết con tàu thời gian đã lần lượt rời bến và cuốn trôi đi tất cả những tháng ngày êm đẹp, những kỷ niệm êm đềm về một thời ngây thơ, vụng dại. Phút giây nào rồi cũng lặng lẽ đi qua, tất cả rồi cũng chỉ còn là hoài niệm trong ký ức của ta. Quá khứ trốn sâu qua bao lần mùa hoa phượng nở, những năm tháng mùa hè cứ thế vô tình vội bước chân qua.

Không có cách nào vượt qua con sông tuổi thơ, nếu đã được một lần tắm mát. Không ai có thể mang tuổi trẻ hay ký ức trở về. Thời gian vừa trôi đi vừa lưu lại với giai điệu da diết của nó mà mỗi trái tim nơi lồng ngực ta đều có thể cảm nhận và lắng nghe.

Rồi cũng chợt nhận ra, những thứ đã qua, ta không cần nỗ lực tìm gặp lại, chỉ có thể cất giữ thương nhớ trong miền ký ức.

Những mùa hạ của miền ký ức…

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?

Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.

Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.

Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.

Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.

Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.