Màu của nỗi buồn

Có những ngày khi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, có người lại tự hỏi: Nỗi buồn có màu gì?

Màu gì có lúc làm lòng người xao xác như làn khói xam xám, mỏng manh bay là là nơi chái bếp? Màu gì có lúc làm đau thắt, ngộp thở tựa đêm đen đặc quánh không tìm ra lối thoát?

Tôi còn nhớ lần đầu tôi biết gọi tên nỗi buồn thì dường như nó có màu xanh lá. Đó là một màu xanh non đầy ấn tượng nhưng cũng dễ dàng quên đi. Những nỗi buồn màu xanh đến khi tôi còn nhỏ, xuất hiện bất ngờ và tan biến không một chút dấu vết. Ngày ấy khi buồn, nước mắt sẽ tuôn ra ào ạt. Tiếng nức nở cứ vậy mà vỡ ra không một chút giấu giếm. Ngày ấy khi buồn sẽ được vỗ về an ủi nên mọi thứ xung quanh tôi đều thật đẹp.

Tôi bắt gặp nỗi buồn màu nâu khi tôi phải học cách nói lời từ biệt. Tôi nhớ chuyến xe khách vội vã đưa tôi trở về quê khi bà ngoại tôi mất. Tôi thấy một mảng trống trong lòng không sao lấp đầy. Khoảng trống ấy được tôi vá bằng một miếng dán màu nâu. Vì nó là một miếng vá nên không cách nào mất đi. Nó ở đó để tôi lâu lâu lại chạm thấy, nó khiến nỗi nhớ bà của tôi cứ trở đi trở lại trong suốt những năm tháng sau này. Nhưng nỗi buồn màu nâu cũng giúp tôi nhận ra cần trân trọng những người thân, những người mình yêu quý. Biết trong đời này chúng ta có bao nhiêu ngày mai mà bây giờ hờ hững với nhau?

Có những nỗi buồn mang màu xám. Khi là màu xám nó khiến tôi không thể tiến lên phía trước, không dám đưa ra quyết định. Tôi tự hỏi giá trị của tôi là gì? Tôi có thể làm được gì? Tôi có thực sự tử tế hay không? Tôi là ai? Nỗi buồn màu xám có nhiều hình dạng khác nhau, đến những lúc sức đề kháng của tôi yếu ớt. Nó đưa tôi đến những không gian mờ mịt, nó làm tôi mệt mỏi và kiệt sức. Nó dạy tôi phải mạnh mẽ hơn. Chỉ có chính tôi mới có thể bước ra khỏi vùng xám xịt ấy. Và chính lúc tôi mông lung trong nỗi buồn của chính mình tôi lại thấy những bàn tay xoè ra sẵn lòng nắm lấy bàn tay tôi. Khi tôi thức tỉnh những bàn tay ấy dẫn lối đưa tôi đến những gam màu tươi tắn khác.

Nỗi buồn màu đen có lẽ là đáng sợ nhất. Đó là những biến cố đến trong cuộc đời mà không ai biết trước. Nó được coi như bão giông, như một trận thiên tai không dự đoán được trước mức độ thiệt hại. Nó cứa vào trái tim ta những vết sẹo không thể biến mất. Có người đi qua được biến cố nhưng cũng có người để nỗi buồn màu đen nhấn chìm. Khi màu đen bủa vây, nỗi buồn có thể trở thành nỗi đau đớn khôn cùng, không cách nào gọi tên, đong đếm. Những người đi qua được bóng đêm trong cuộc đời đều là những anh hùng của chính mình. Họ sẽ là người hiểu rõ nhất ý nghĩa của cuộc sống.

Tôi cũng thấy những nỗi buồn trong suốt. Nỗi buồn không có màu, không có hương vị cụ thể. Một chút buồn không vì điều gì cả, có lẽ để cho lòng người lắng lại trong những chiều mưa rơi ướt lối về, trong những ngày lá rụng trước hiên vắng. Một chút buồn như gia vị cuộc sống để thế giới này thêm hương, thêm sắc.

Khi trưởng thành, những lúc buồn người ta không còn hay nói ra nữa. Nước mắt không dễ rơi khi buồn. Nỗi buồn ở mãi trong đáy mắt, thả vào thinh không những khoảng lặng như vô tận. Lúc nhỏ được cho một chiếc kẹo cũng đủ làm nỗi buồn hoá ngọt ngào. Lớn rồi có thể tự mua kẹo, có thể tự mua đồ mình muốn, làm việc mình thích nhưng nỗi buồn lại không còn dễ dàng để nói ra rồi nhanh chóng qua đi.

Khi trải qua vô số nỗi buồn có nghĩa là người ta cũng đã đi qua vô số những sự kiện trong cuộc đời. Con người sẽ dần trưởng thành không những có thể tự che chở cho chính mình mà còn có thể bảo vệ những người yêu thương. Và rồi chúng ta cũng sẽ thấy thật ra nỗi buồn đôi khi cũng rất đẹp, là một điều không thể thiếu trong cuộc sống. Nỗi buồn sẽ góp phần làm cho ký ức của mỗi người thêm phong phú, có những điều để nhớ mãi không quên.

Ngọc Anh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Phương Mỹ Chi vào tứ kết cuộc thi âm nhạc Sing! Asia; “Anh trai vượt ngàn chông gai”: Bước tiến cho âm nhạc Việt; Nam thần “Mắt biếc” đặt mục tiêu trở thành đạo diễn... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin Thế giới Showbiz hôm nay.

Mỹ và Trung Quốc đã đạt được một thỏa thuận khung về thương mại. Tuy nhiên, các nhà phân tích vẫn đặt ra ít nhất hai câu hỏi lớn: Thỏa thuận này bền vững đến mức nào? Bắc Kinh sẽ nhận được gì để đối lấy việc nối lại hoạt động xuất khẩu đất hiếm sang Mỹ?

Không có vùng cấm đối với hàng giả, hàng nhái, hàng lậu; Thu giữ hàng nghìn mỹ phẩm, thực phẩm chức năng nhập lậu; Cảnh giác trước trò lừa đảo cài ứng dụng điện lực;... là những thông tin đáng chú ý trong Bản tin 141 hôm nay.

Kiến trúc sư Nguyễn Giang là một nghệ nhân đến từ làng nghề mộc truyền thống Chàng Sơn (huyện Thạch Thất, Hà Nội), có niềm đam mê kiến trúc nhà gỗ cổ truyền và mong muốn phát huy tinh hoa nghề mộc của làng.

Những khu vườn của người nông dân được chăm chút mỗi ngày đem đến hoa thơm và trái ngọt, giờ đây còn có thêm bước chân của du khách tìm về.

"Những nguy cơ với phương tiện từ việc phơi rơm rạ" là chủ đề của Talk cabin trong Bản tin hôm nay.