Lắng tiếng chuông ngân
Tiếng chuông chùa trầm ấm, tiếng nhặt tiếng khoan mang cái tâm của người thỉnh chuông. Trong tâm có chuông thì tiếng chuông mới tròn trịa vang rền, trong tâm không có chuông dẫu có tu Phật cũng không thành. Tiếng chuông từ trong mà vọng ra ngoài.
Tiếng chuông nhà thờ giục giã, lảnh lót, ngân vang. Tiếng chuông từ ngoài mà giục vào trong, mời gọi thức tỉnh. Nhưng dù có khác nhau đi nữa thì tiếng chuông chùa hay nhà thờ cũng đều hướng con người tìm đến an nhiên, tỉnh giác, hướng lành tránh dữ.
Đã hơn mười năm nay, tôi về xóm đạo. Một xóm đạo nhỏ có lưng tựa vào núi và mặt quay về phía biển. Giữa xóm đạo là ngôi thánh đường với ngọn tháp chuông cao vút để mỗi tiếng chuông ngân lên mọi người trong xóm đạo đều có thể nghe thấy.
Tiếng chuông nhà thờ từ lâu đã gắn liền với sinh hoạt của người dân xóm đạo nơi đây. Từ cụ già râu tóc bạc phơ đến đứa trẻ thơ trong độ tuổi đến trường. Mỗi sáng, khi ngọn đèn đường còn chưa kịp tắt, tiếng côn trùng còn réo rắt phía xa xa thì tiếng chuông vang lên. Boong bing boong…boong bing boong...

Cụ già ngồi dậy pha ấm trà, nhấp vài ngụm cho ấm lòng, trước khi khoác lên mình chiếc áo tươm tất mà bước đến nhà thờ kịp giờ kinh lễ. Người phụ nữ đi ra chợ sớm cùng với gánh rau quê, rồi lật đật trở về lo việc đồng áng. Người tranh thủ đi quãng đường xa để kịp giờ làm. Đứa học trò ham ngủ còn cố nán lại, dẫu bên tai là tiếng chuông réo rắt, tiếng mẹ cằn nhằn.
Tiếng chuông sáng bắt đầu cho một ngày mới.
Và khi những áng mây chậm rãi trôi về phía trời tây, tia nắng cuối đường vẫy gọi thì tiếng chuông lại một lần nữa vang lên báo hiệu kết thúc một ngày. Lớp người lại trở về sau những bộn bề, hối hả.
Rồi những tiếng chuông đêm ngân vang trong những ngày lễ trọng đại. Tiếng chuông thúc giục, mời gọi giáo dân về ngôi thánh đường của ngày lễ Giáng sinh. Tiếng chuông hoan hỉ của ngày lễ Phục sinh. Tiếng chuông linh thiêng thời khắc giao thời của năm mới và cũ. Tiếng chuông mừng vui cho người được rửa tội, đôi trẻ thành vợ thành chồng.

Lại có những tiếng chuông vang lên một cách không bình thường, lúc nắng còn vương hay đêm sương vắng vẻ. Tiếng chuông buồn báo hiệu có người vừa rời xa trần thế. Lắng tai nghe để biết chuông vừa ngân bao nhiêu tiếng. Bảy tiếng là nam. Chín là nữ. Rồi lại nghĩ ai đó vừa mới nghe tiếng chuông, đang dõi mắt về ngôi thánh đường với tràng chuỗi hạt trên tay mà dâng vài câu kinh nguyện cho người vừa khuất.
Tiếng chuông cũng là lời cảnh tỉnh để mọi người biết rằng cuộc sống vốn dĩ mong manh và mỗi ngày ta sống nơi trần thế này cứ để niềm vui khỏa lấp nỗi buồn, dùng yêu thương mà xóa bỏ những tị hiềm. Cứ sống thật với chính mình để dù có một ngày nhắm mắt xuôi tay cũng không còn gì hối tiếc.
Vậy đấy! Tiếng chuông quen, gần, thân thuộc và ẩn chứa bên trong nhiều điều phải nghĩ.
Ở trong xóm đạo đã lâu, nghe mãi tiếng chuông đã thành quen thuộc. Boong bing boong… ngày hai lần rộn rã bên tai. Nhưng tiếng chuông ngân buổi sớm mai hơi vội vã không đủ thời gian để lòng lắng lại mà yêu nên tôi luôn dành những tiếng chuông chiều để cảm.
Boong bing boong... chuông chiều bảng lảng. Boong bing boong... chuông chiều vọng vang khắp nẻo xóm làng. Boong bing boong... Boong bing boong... chuông chiều không hối hả, đưa tôi về bên mái gia đình.


Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.
0