Không có mưa làm sao có cầu vồng
Chiều nay, mời bạn nghe câu chuyện tản mạn về mưa của Hoàng Hạnh.
Mưa cứ lặng lẽ gieo vào lòng người những lãng đãng vu vơ, những nhớ nhung da diết gợi nhớ không gian xa mà gần, gần mà xa. Từng tiếng tí tách, lộp độp gọi ký ức về. Và cứ thế, mưa lặng lẽ kéo ta đến gần với những hoài niệm thật khó diễn tả.
Mưa là lúc tuổi thơ ùa về, nhìn lên bầu trời và tưởng như có thể nắm gọn nó trong lòng bàn tay. Mưa giúp cho bầu trời gần gũi hơn với mặt đất và cũng đem đến cho mỗi cô cậu học trò một khung trời, một bóng hình để nhớ nhung khắc khoải.

Mưa tí tách giọt theo những bức tường, nhành cây, ngọn cỏ rồi từ từ thấm sâu vào lòng đất nuôi dưỡng cỏ cây hoa lá nên một màu xanh non ngút ngát. Thuở nhỏ có ai chưa từng một lần tắm mưa. Thuở nhỏ có ai chưa từng một lần tò mò đưa tay hứng những hạt nước long lanh, mát lạnh từ trên trời rơi xuống, để rồi tâm hồn cũng theo đó mà lắng dịu và yên bình trong những giấc mơ tuổi thơ trong veo như cổ tích.
Mưa là lúc ta cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và thanh thản hơn, là khi mọi bế tắc và áp lực được giải phóng lên bầu trời cao rộng. Và khi mưa đến cũng đem theo cho người ta một khoảng không gian riêng tư tĩnh lặng, không còn phải bận tâm đến những ánh nhìn dèm pha, soi mói.
Dưới cơn mưa, mọi người đều giống như nhau. Mọi tuổi tác, địa vị đã chẳng còn quan trọng. Dưới cơn mưa, người ta có thể dễ dàng mở lòng hơn để trở thành bạn bè tri kỷ. Để rồi khi đắm mình trong những trận mưa rào đầu hạ, những toan tính ích kỉ ganh đua ngày thường đã tạm thời lắng xuống, chỉ còn lại những khoảng lặng bình yên rất đỗi dịu hiền.

Mưa kéo con người đến gần với nhau hơn. Trong những ngày mưa có biết bao nhiêu mối tình bắt đầu chớm nở. Có biết bao đôi trai gái đã phải lòng nhau dưới một cơn mưa tầm tã. Họ dễ dàng mở lòng hơn với đối phương trước những rung động xao xuyến trong những thanh âm của tiếng mưa.
Mưa khiến cho nhịp sống hối hả dường như chậm lại. Cơn mưa chính là lúc người ta có thời gian để lấp đầy chiếc hộp cảm xúc của mình bằng trái tim nhạy cảm và mong manh hơn bình thường, khơi dậy miền ký ức tưởng đã sớm chôn vùi vào quên lãng.
Mưa giúp con người ta che giấu đi những giọt nước mắt của nỗi buồn khó có thể bộc lộ. Có phải vì thế mà người ta thường khóc dưới mưa, bởi những cơn mưa có thể xoa dịu và giúp ta có được một chỗ ẩn mình giữa muôn vàn cảm xúc chơi vơi và yếu đuối.
Những hạt mưa rơi xuống lặng lẽ mang theo những ký ức vui buồn của một thời đã qua, đánh thức những mầm sống mới cho một ngày mai hy vọng, như những câu hát về mùa xuân mà tôi đã từng nghe ở đâu đó: "Khi hạt mưa của mùa xuân rơi xuống/ Em biết rằng, giông tố đã bình yên./ Gió heo may phiến đá vàng lại sống/ Lạnh lẽo qua rồi, mưa như lửa bùng lên…"
Mưa như người bạn tâm tình của con người, luôn lắng nghe những rung động, giãi bày về những tâm tư mà từ lâu đã được lòng ta chôn giấu.

Chiều nay đứng trước cơn mưa, lòng tôi chợt xốn xang với muôn vàn nỗi niềm, cảm xúc. Cơn mưa nào rồi cũng sẽ qua, rồi sẽ ráo tạnh. Những hồn nhiên và rung động chân thành sẽ theo đó hòa vào lòng đất để trở thành những ký ức, những kỉ niệm còn mãi. Chúng khiến cho ta thêm vững tin hơn vào cuộc sống ngày mai, bởi không có mưa sẽ chẳng có cầu vồng./.


Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.
Có một người con luôn tự hào về bố, bởi bố từng là một chiến sĩ giải phóng quân, góp phần giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Thời bình, bố là một cựu chiến binh cần mẫn với công việc đời thường và luôn gương mẫu trong gia đình cũng như ngoài xã hội. Mỗi khi đến ngày lễ 30/4, người con ấy lại nghĩ nhiều về bố, về giá trị của cuộc sống hòa bình.
Tròn 50 năm non sông thu về một mối, người dân từ Đất Mũi Cà Mau đến địa đầu Móng Cái được hân hoan sống trong độc lập, tự do. Tháng Tư, nhớ lại câu chuyện đã được nghe trong chiến tranh và hòa bình, thấy thêm yêu “Nước của những người không bao giờ khuất”.
Đất nước mình có rất nhiều những dòng sông. Nhưng chắc chắn, trong thời hiện đại, không một dòng sông nào phải chứng kiến nỗi đau chia cắt như dòng Bến Hải. Những ngày tháng 4 lịch sử này đánh dấu tròn nửa thế kỷ đất nước thống nhất, cây cầu Hiền Lương bắc qua sông Bến Hải giờ đây chỉ còn là chứng tích cho một thời mất mát, đau thương.
0