Khoảnh khắc ban công
Bạn biết không, Hường thích những buổi chiều muộn ngồi trên một ban công nào đó, nhâm nhi một ly cà phê và ngắm cuộc sống trôi đi dưới kia. Nhìn ngắm những người nôn nao khi đón người yêu tan ca, nhìn nhóm bạn công sở ríu rít trở về nhà, cảm nhận từ trên cao một cuộc sống sôi động, rõ ràng và nhiều màu sắc. Những lúc như thế, Hường thường chỉ có một mình, nhưng nếu bên mình có thêm một người mình yêu thương thì khoảnh khắc nơi ban công ấy thật trọn vẹn.
Đêm Hà Nội tháng 10, trên những góc ban công, gió heo may tràn về. Từng đợt gió se lạnh như trải dài thêm mong nhớ, chở thêm những ước mơ. Hà Nội mùa heo may làm lòng người thêm nhiều thổn thức. Những tâm hồn như bận rộn hơn với những ký ức, hoài niệm cũ và cả những dự định cho tương lai.
Trên một góc ban công, có những người đồng nghiệp gặp nhau ôn lại chuyện đời, chuyện nghề của bao năm trước. Nhớ sao cái thời ngơ ngác bước chân vào ngành phát thanh truyền hình, quên ăn quên ngủ, chăm chỉ học hỏi, việc gì cũng làm, bất kể mưa nắng, xuân hạ thu đông, ngày nào cũng từ vươn thở đến tiếng thơ, làm việc không ngơi nghỉ. Nhiều lúc mệt đến nỗi nằm đâu cũng ngủ được, vất vả mà vẫn vui.
Rồi cái thời thiết bị thiếu thốn, kinh phí ít ỏi, khó khăn chất chồng, nhưng bằng sự đam mê nhiệt huyết quyết tâm vượt khó, những con người ấy vẫn sản xuất thành công biết bao chương trình phát thanh - truyền hình, để lại nhiều tiếng vang, với vô vàn kỷ niệm yêu thương. Những người tiên phong cầm dao phát quang để tạo thành lối đi cho thế hệ sau vẫn còn nhớ lắm một thời mê mải được làm việc, được tỏa sáng, được tự hào.
Trên một góc ban công khác, bên cạnh những người đang trăn trở với những ý tưởng, bấm đốt tay đếm ngược còn bao nhiêu thời gian để lên sóng một chương trình mới, lại có những người đang suy tư, mải mê tìm câu trả lời cho những câu hỏi: "Ngày mai câu chuyện cho khán thính giả sẽ là gì? Làm thế nào để bảng xếp hạng của Đài chỉ có đi lên mà không đi xuống. Và đổi mới thế nào để tiếp tục bứt phá trong tương lai?"
Lại trên góc ban công ấy, có người đặt một chiếc bàn nhỏ xinh, xếp ghế, pha một bình trà, đốt cây nến thơm, ôm guitar, nhắm mắt lại, thả hồn theo từng khúc nhạc, lời ca, tận hưởng trọn vẹn những cơn gió heo may tràn qua ban công trong một đêm cuối thu se lạnh, và nhớ về vòng tay ấm của một người.
Chỉ là một góc nhỏ ban công thôi, mà cất giữ bao nhiêu tâm sự buồn vui, ôm giấu bao nhiêu nỗi niềm chưa nói. Đêm qua, trên góc ban công ấy, có bao nhiêu người không ngủ? Nơi góc nhỏ ban công ấy, đêm qua, có bao nhiêu người thức đợi bình minh!


Con người ta ai lớn lên rồi cũng có cho riêng mình một miền ký ức tươi xanh. Đôi khi vì những bộn bề của cuộc sống hiện tại mà nó bị lãng quên, vùi lấp, đã tưởng nó mất đi. Nhưng không, nó vẫn ở đó. Và trong một trưa đầy nắng, miền ký ức tươi xanh của một người được tắm mát trong tiếng gà cục tác…
Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
0