Khi ký ức khép cửa
Qua đủ những cuộc chia tay, ta sẽ hiểu: không phải cánh cửa nào khép lại cũng là mất mát. Có những cánh cửa đóng lại chỉ để giữ cho ánh sáng phía sau còn nguyên vẹn.
Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, có những nơi không tồn tại ở ngoài đời, nhưng lại chứa đầy ký ức, lưu giữ cả thanh xuân. Đó có thể là một trang cá nhân, một khung chat, hay một dòng trạng thái đăng trong đêm muộn chỉ để tìm ai đó hiểu mình. Và rồi một ngày, khi cánh cửa ấy bất chợt khép lại… ta mới hiểu những năm tháng đã qua hóa ra mong manh đến dường nào.
Bỗng một ngày, tài khoản Facebook gắn bó với tôi hơn mười lăm năm bị khóa: không một lời báo trước, không tin nhắn xác nhận, cũng chẳng có cơ hội để nói tạm biệt. Mọi thứ bỗng chốc biến mất, như thể ai đó lặng lẽ khép lại cánh cửa nơi tôi vẫn thường ra vào giữa những mảng màu ký ức của tuổi trẻ.
Tôi ngồi lặng thật lâu trước màn hình trắng, cảm giác trống rỗng len vào từng nhịp thở. Không hẳn vì tiếc những bức ảnh đã mất, mà vì trong mỗi tấm hình ấy là bóng dáng những con người đã từng đi ngang đời tôi: có người vẫn dõi theo bằng cách riêng; có người đã chặn, đã quên, đã lập tài khoản mới; và có người chỉ còn tồn tại trong vài bức ảnh cũ, nơi chúng tôi từng gắn thẻ nhau và cười rạng rỡ.
Facebook đối với tôi không chỉ là một mạng xã hội, nó giống như căn phòng nhỏ, nơi ánh sáng ký ức còn sót lại sau mỗi ngày dài; là cuốn album không biên tập, lưu giữ cả tiếng cười lẫn những dòng trạng thái viết trong một đêm mưa khi tôi chỉ muốn nói điều gì đó với ai đó mà ngoài đời không đủ can đảm. Nó biết cả những lần tôi bật khóc trong im lặng, biết những lần tôi thay ảnh bìa như một tín hiệu gửi đến một người đã không còn trong danh sách bạn bè. Giờ đây tất cả bị khóa lại, chỉ còn tiếng bản lề kẽo kẹt trong lòng.
Người ta nói công nghệ chỉ là công cụ, nhưng đôi khi, chính công cụ ấy lại trở thành nơi trú ngụ của ký ức. Và khi nó biến mất, tôi có cảm giác như ai đó vừa tắt đi ngọn đèn soi lối về thanh xuân.
Tôi nhớ lần đầu lập tài khoản, cái tên viết hoa ngờ nghệch và có phần sến súa. Ảnh đại diện đầu tiên là bông cỏ may còn đọng giọt sương. Ngày ấy, thế giới ảo là khoảng trời ngô nghê - nơi ta thử viết tiếng lòng bằng những dòng chữ run rẩy. Mỗi năm trôi qua, trang cá nhân của tôi như một dòng sông ký ức - nơi vui buồn, thương nhớ, mất mát và yêu thương đan xen thành bức tranh vụn vỡ nhưng ấm áp.
Có những người từng ở đó - người nhắn tin suốt đêm rồi biến mất; người thả tim mọi bài viết, cho đến khi tôi thôi viết; người từng hẹn gặp ở đời thực nhưng mãi chỉ là một dấu chấm lửng trong đoạn tin chưa gửi. Giờ họ cũng biến mất cùng tài khoản, mỏng như tờ dữ liệu bị xóa.
Sau phút hẫng hụt, tôi lại thấy lòng mình nhẹ đi như có ai đó thay tôi khép lại những chương dang dở mà tôi không nỡ gấp. Mất Facebook là mất một phần đời: những mùa cảm xúc, những bản nhạc buồn ẩn ý, những đêm thức khuya tâm sự với một người xa lạ tưởng như tri kỷ. Bây giờ tất cả chỉ còn là khoảng trống.
Buổi tối, tôi mở lại email, lục tìm thông báo cũ: “Bạn có một kỷ niệm ngày này năm trước”. Những dòng chữ từng làm tôi mỉm cười rồi chùng lòng, giờ chỉ còn là vệt sáng mờ. Có lẽ ký ức cũng biết mệt và xin được nghỉ ngơi.
Và trong sự mất mát ấy, tôi hiểu rằng: những gì ta cố giữ, cuối cùng cũng không thuộc về ta. Thanh xuân khép lại bằng một cú khóa tài khoản giữa ngày bình thường: không ồn ào, không nước mắt, chỉ là im lặng đến mức nghe rõ tiếng lòng mình trôi đi.
Có lẽ cuộc đời đang dạy ta buông bỏ. Dạy rằng có những ký ức chỉ nên sống một lần rồi để chúng ngủ yên. Tôi không còn tìm cách khôi phục tài khoản nữa, thay vào đó, tôi lưu giữ bằng trí nhớ, bằng cảm xúc, bằng lòng biết ơn.
Facebook mất, nhưng ký ức thì không. Nó chỉ lùi lại, trở thành mảng trầm đâu đó trong tôi, không còn thông báo hay tin nhắn đến, nhưng vẫn vang lên tiếng gọi mơ hồ của một quãng đời đã xa.
Qua đủ những cuộc chia tay, ta sẽ hiểu: không phải cánh cửa nào khép lại cũng là mất mát. Có những cánh cửa đóng lại chỉ để giữ cho ánh sáng phía sau còn nguyên vẹn. Và đôi khi, chính trong khoảnh khắc ký ức khép cửa, ta mới nhận ra: lòng mình đang mở ra với bình yên.
Kim Ánh














