Khi hạnh phúc nở hoa

Những buổi sáng yên ả, chỉ cần đứng trước tán lá xanh, hít thật sâu và chạm vào giọt sương, ta thấy lòng dịu lại. Hạnh phúc đôi khi đến từ những điều nhỏ bé, lặng lẽ và gần gũi nhất.

Dưới chùm nắng non đầu ngày, những giọt nước li ti còn đọng trên lá hắt ra thứ ánh sáng lung linh, trong trẻo. Hàng trăm tia nước mát lành đang rửa trôi lớp bụi mỏng, trả lại màu xanh mỡ màng cho những tán lá cây hạnh phúc. Mấy cành dài vươn mình đón nắng, rung rinh như đang cười khe khẽ. Tôi vừa tưới, vừa vuốt ve, vừa ngắm từng chiếc lá như thể đang trò chuyện với một người bạn rất thân.

Sáng sớm luôn là khoảng thời gian tôi cho phép mình được thảnh thơi: không công việc, không lo nghĩ, chỉ có tiếng nước chảy, tiếng lá, tiếng chim, tiếng xe, tiếng rao quen thuộc… và cả tiếng trực thăng lượn vòng trên bầu trời. Một ngày bình thường, nhưng lòng thì nhẹ.

Chỉ khi yêu một điều gì đó đủ sâu, ta mới cảm nhận hết giá trị của những khoảnh khắc dành cho nó. Tôi không hiểu được niềm vui của những người mê trà khi tỉ mẩn pha một chén trà nhỏ, cũng như ai không yêu cây sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được hạnh phúc khi ngắm một chồi non nhỏ xíu vừa nhú. Thế nhưng tôi – người ngày nào cũng soi từng tán lá – vẫn có lúc ngỡ ngàng tự hỏi: “Chồi non này mọc từ khi nào vậy?”

Hôm nay, tôi phát hiện cây hạnh phúc của mình… ra hoa. Nếu không để ý, chắc tôi đã bỏ lỡ chùm nụ màu xanh nhạt như màu cốm đang ẩn kỹ trong tán lá. Điều khiến tôi bất ngờ không phải là việc vô tình phát hiện, mà là: hóa ra hạnh phúc cũng biết nở hoa. Năm năm yêu thích nó, mà tôi vẫn chưa từng hiểu hết về loài cây này.

Tôi cứ nghĩ yêu là chăm, là lau từng chiếc lá, là tưới nước mỗi ngày. Mà tôi quên rằng yêu còn là hiểu, là biết nó cần gì, thiếu gì, thậm chí nó có “vui buồn” gì không. Hay tôi chỉ yêu nó theo trào lưu – như một thời người ta đổ xô mua cây hạnh phúc vì tin rằng trồng hạnh phúc sẽ được… hạnh phúc?

Cây hạnh phúc dễ sống, ưa sáng nhưng vẫn chịu được nơi thiếu nắng. Nó không rực rỡ, không hương thơm, không đỏng đảnh. Chỉ có màu xanh đậm, căng bóng – thứ màu xanh khiến người ta nhìn vào là lòng dịu lại. Dù đặt ở văn phòng, sảnh lễ tân hay trong góc phòng khách, nó vẫn âm thầm sống, vẫn âm thầm xanh. Chỉ cần đủ chút ánh sáng, dù là ánh sáng nhân tạo, nó đã tự biết cách “hạnh phúc” mà sống.

Tôi đoán cái tên “hạnh phúc” chắc được đặt bởi một người yêu nó thật lòng. Còn tôi – người tự nhận mình yêu nó – lại chưa từng nghiên cứu nghiêm túc xem nó là ai, sống ra sao, có gì đặc biệt. Một chút ngại ngùng len vào lòng.

Hóa ra hạnh phúc cũng giống con người. Cũng cần nắng, cần dưỡng chất, cần môi trường thích hợp thì mới nở hoa. Sống trong nhà, nó vẫn xanh lá – nhưng để ra hoa thì khó. Và dường như nó chấp nhận điều đó. Thích nghi. Lặng lẽ. Nhẹ nhàng. Giống như chúng ta giữa thành phố chật chội này – ai cũng đang xoay sở để sống tốt nhất trong điều kiện mình có.

Tra cứu một chút, tôi mới biết ngoài tự nhiên cây hạnh phúc có thể cao tới 30m, được dùng làm thuốc trị sốt, trị thương. Tôi chẳng hề biết rằng nếu đủ nắng, đủ điều kiện, nó cũng có thể nở hoa thật đẹp. Không nở thì vẫn xanh. Nhưng nở rồi… thì trọn vẹn biết bao.

Nói chuyện cây rồi lại nghĩ chuyện người. Hạnh phúc trong đời có khi cũng giống những chùm nụ bé xíu ấy — âm thầm lớn lên, âm thầm chờ đủ nắng để nở. Chúng ta vẫn thường tự hỏi: liệu những điều mình nâng niu mỗi ngày đã được nhận đủ ánh sáng, đủ yêu thương để một lúc nào đó bật nở thành hoa hay chưa? Và hơn hết, tôi tự hỏi chính mình: tôi đã đủ tình yêu cho những gì gọi là “hạnh phúc” trong đời hay chưa?

Đan Ngọc

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời