Khi cơn bão đi qua
Cơn bão vừa quét qua thành phố khiến lòng ai đó bồn chồn, thao thức cả đêm không ngủ được. Mưa trắng trời, gió rít hun hút bên ô cửa. Trong khoảnh khắc ấy, trong cô lại ùa về bao ký ức xa xưa - những ngày tuổi thơ lớn lên cùng mẹ giữa những mùa bão dữ dội nơi quê nhà…
Sau một đêm trằn trọc, chập chờn, tôi giật mình tỉnh dậy và thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cơn bão đã đi qua. Ngoài sân, lá cây bị gió xé nát lẫn với rác rưởi phủ đầy mặt đất. Cây ổi trước ngõ bị gãy ngang thân như có bàn tay khổng lồ vặn xoắn. Mẹ tôi lom khom chặt những cành cây gãy đem tấp vào bờ rào cho gọn gàng. Tôi chạy lại nhặt từng trái ổi rơi rụng, thoáng chốc đã đầy chiếc rổ tre.
Luống rau mà hằng ngày đi học về tôi vẫn tưới nước, bắt sâu, giờ chỉ còn lại những mảnh giập nát. Mẹ lội xuống khu vườn ngập nước, cố nhặt những lá rau còn nguyên để nấu nồi canh với tép khô. Nơi chái bếp bị đổ nghiêng, củi ướt, tro cũng ướt, tôi phụ mẹ nhóm lửa đến hụt hơi. Khói trắng cuộn bay, mắt tôi cay xè - chẳng rõ vì khói hay vì nỗi buồn chẳng thể nói thành lời.
Sách vở của tôi cũng ướt hết. Đợi nắng lên, tôi mang ra sân trải tấm bạt phơi. Những trang giấy dính chặt vào nhau, chốc chốc tôi lại phải gỡ từng tờ. Giấy nhũn ra, dù cố nhẹ tay vẫn không tránh được vài tờ bị nát, nhìn mà tiếc ngẩn ngơ. Mực nhòe mờ, nhiều dòng chữ chẳng đọc nổi. Tôi cắn môi, nén nước mắt, xếp lại đống sách vở cong queo bỏ vào cặp để mang đi học.
Ở trường, gió bão quật ngã nhiều cây, cửa kính vỡ vụn rải đầy hành lang. Tôi cùng thầy cô, bạn bè dọn dẹp, ai cũng im lặng, chỉ động viên nhau làm thật nhanh để kịp giờ vào lớp.
Những ngày sau, làng tôi nhận được hàng cứu trợ từ khắp nơi gửi đến. Các anh thanh niên đi dựng lại nhà cho người già neo đơn, các chị phụ nữ nấu cơm cho bọn trẻ. Khắp xóm rộn ràng tiếng bước chân, tiếng hò dô. Tôi ôm phần cơm nóng hổi chạy về, mời mẹ cùng ăn. Mẹ cười hiền, bảo mình không đói, để tôi ăn cho no. Tôi ngây thơ tin thật, vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngon, đâu biết trong lòng mẹ vẫn ngổn ngang trăm mối lo toan.
Bão qua, mẹ tôi lại bắt đầu từ đầu: cuốc đất, trồng lại những luống rau non, dựng chái bếp mới chắc chắn hơn. Tôi cũng cố gắng làm tất cả những việc trong tầm tay, chỉ mong lớn nhanh để cùng mẹ gánh vác. Đã bao nhiêu lần cơn bão đi qua, mang đi cả những thành quả mà người nông dân chắt chiu cả năm trời. Nhưng cũng chính từ trong những cơn bão ấy, những người dân quê tôi lại kiên cường hơn, mạnh mẽ hơn, yêu thương và đùm bọc nhau hơn, biết chấp nhận và vượt lên nghịch cảnh.
Năm tháng trôi qua, bao mùa bão lại về, nỗi nhọc nhằn dồn lên đôi vai mẹ. Giờ đây, tôi đã trưởng thành, đã có thể cùng mẹ chống chọi trước biến động cuộc đời. Bão rồi sẽ qua, nắng lại về trên tán lá, chim chóc lại kéo về ríu ran trong khu vườn nhỏ. Tôi chỉ ước mỗi ngày bình yên trôi qua, để thấy nụ cười nở trên môi mẹ - như đóa hoa tươi thắm, sáng bừng cả một trời sau giông bão...
Hồng Nhung