Hy sinh đổi lấy tin yêu vô bờ

Gia đình chồng tôi thường kể nhau nghe câu chuyện về ông tiến sĩ trời Tây bán bánh nuôi vợ con suốt mười hai năm trời. Nhân vật chính trong câu chuyện không ai xa lạ mà chính là bố chồng tôi.

Chiều nay, mời bạn nghe câu chuyện của Ngọc Thanh gửi về cho Hường.

Ông bà nội tôi là gia đình tư sản tri thức Hà Thành, di cư vào TP HCM từ những năm 54. Bố là con trai duy nhất trong nhà tám anh chị em. Vào Nam không lâu, bố sang Pháp du học lấy bằng tiến sĩ kinh tế và làm việc tại nhiều nước bên châu Âu trong hai mươi năm dài. Cuộc sống trời Tây xa hoa hào nhoáng, bố vẫn quay quắt nhớ quê nhà đặc biệt là người mẹ ngày đêm trông ngóng. Lần bà nội bệnh nặng, bố quyết bỏ hết tất cả về bên gia đình.

Lúc đó ông bà nội sống trong ngôi biệt thự rộng lớn ở khu vực gần Lăng Cha Cả cùng các cô con gái. Trở về, bố là cậu ấm tri thức, rủng rỉnh tiền bạc không phải lo công ăn việc làm, suốt ngày ngao du để làm quen Sài Thành. Bà nội cưng bố hết mực. Bố kể có hôm đi chơi về khuya, bà nội không la mắng mà còn sai người hâm nóng canh hầm cho bố.

Bấy giờ mẹ chồng tôi từ quê vào Sài Gòn kiếm việc cùng người em họ. Được người giới thiệu, mẹ chăm sóc vườn cây cho ông bà nội. Mẹ chăm chỉ, được nết lại đẹp người. Bố kể mẹ có mái tóc đen mượt dài óng ả, môi trái tim căng mọng, mày lá liễu cong vút. Bố ngày qua ngày đứng trên lầu ngắm mẹ làm việc, dù chưa chạm mặt nhưng bố đã vấn vương trong lòng. Được sự động viên của người bạn am tường tướng số, nói mẹ chính là duyên số của bố, bố chủ động làm quen. Ban đầu mẹ mặc cảm thân phận ra sức từ chối. Nhưng với sự kiên trì của bố dần dần mẹ cũng xiêu lòng.

Khi bố tính chuyện trăm năm, ông nội và các chị em của bố kịch liệt phản đối do không môn đăng hộ đối, bà nội bị bệnh đã theo ông bà tổ tiên, không ai ủng hộ bố mẹ thành đôi. Mẹ thoái chí muốn chia lìa. Bố nhất định không chịu, bỏ danh phận cậu ấm, tay trắng đưa mẹ ra ngoài xây dựng cuộc sống mới. Bố nói đám cưới của bố mẹ không có người thân, bên gia đình mẹ ai cũng nghèo không có tiền đi quãng đường tám chín trăm cây số. Nhà bố không ai đồng ý nên chẳng có mặt, chỉ có người bạn của bố và người em họ của mẹ làm chứng. Tiệc cưới được mỗi con vịt quay cho chủ khách.

Bố đi tìm việc trớ trêu là không đâu nhận vì bằng do Pháp cấp lúc bấy giờ không ai dùng. Không còn cách nào, bố theo lời người hàng xóm tới các lò bánh mua về rồi đi bán lại. Một tiến sĩ du học bên Tây thông thạo tiếng Anh, tiếng Pháp, từng làm quản lý cho các công ty bên châu Âu, nay còng lưng trên xe đạp đi khắp ngõ ngách Sài Gòn bán bánh từ tinh mơ đến tối mịt. Chồng tôi kể, suốt mười hai năm bố không nghỉ ngày nào, dù tối hôm trước mắc mưa cảm sốt, hôm sau bố vẫn thức dậy đúng bốn giờ sáng, đến các lò lấy bánh bán cho bằng hết mới về nhà.

Có lần, trước đêm diễn của nghệ sĩ Vũ Linh nổi tiếng đình đám lúc bấy giờ, đinh ninh khán giả tới rạp coi đông sẽ bán được nhiều, bố mua gấp đôi ngày thường. Gần giờ diễn mà rạp vắng tanh mới hay đoàn huỷ diễn mà bố không biết. Bố đạp ra bến xe miền Đông, mời ông đi qua bà đi lại cho họ ăn thử mới vơi được số bánh.

Tới khi sinh đứa con thứ tư, ông nội mới cho cả nhà quay về, giao sản nghiệp lại cho bố, bù đắp mười hai năm trường vất vả. Mẹ cả đời quanh quẩn trong nhà, một tay thu vén, chăm sóc sáu đứa con chu đáo không để bố bận tâm chuyện gia đình. Mọi chuyện mẹ đều nghe theo bố, đôi lúc bố có làm theo ý mình, mẹ cũng chiều. Mẹ nói tình nghĩa và sự hy sinh của bố khiến mẹ tin yêu bố vô bờ.

Những ngày nằm trên giường bệnh thần trí mơ hồ, mẹ quên mặt con cái nhưng miệng lúc nào cũng gọi tên bố. Chỉ cần bố lên tiếng tôi đây là mẹ yên tâm chìm vào giấc ngủ. Giật mình choàng tỉnh, mẹ hớt hải nhìn quanh xem bố có kề bên. Ai vào nhà cũng thấy hai chiếc giường, một cho mẹ và một cho bố bên cạnh. Hai mái đầu bạc phơ luôn tựa vào nhau từ thanh xuân cho đến tuổi xế chiều./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có người lập nghiệp xa quê cả nghìn cây số. Những khi nhớ mẹ, có muốn về thăm cũng không thể dễ dàng chạy ù về ngay được. Chỉ dịp nghỉ hè hay lễ Tết, đôi khi là trong một chuyến công tác, người con ấy mới có thể tranh thủ về với mẹ. Những ngày hiếm hoi đó, đêm đến, chỉ cần được nằm bên mẹ thôi, lòng con đã dạt dào niềm hạnh phúc!

Với mỗi dự định, mỗi mục tiêu đặt ra, có người gặp trở ngại thì sẽ bị lung lay, chùn bước; có người vẫn kiên trì đi tiếp, từng chút một. Cứ làm từ từ, rồi cũng xong.

Có một câu nói cũ, chắc nhiều người từng nghe qua: "May mắn là khi cơ hội gặp gỡ sự chuẩn bị". Nhưng có lẽ, may mắn không chỉ đơn giản là cuộc hẹn tình cờ giữa cơ hội và sự chuẩn bị, mà còn là kết tinh của niềm tin và nỗ lực. Một người may mắn không phải là người chỉ ngồi yên chờ đợi vận may gõ cửa, mà là người dám tin vào những điều tốt đẹp và nỗ lực không ngừng để khiến điều đó xảy ra.

Có người kể với tôi, ngoại của cô là một người rất hiền, lành và thương người. Tình thương ấy không chỉ dành cho con cháu trong nhà mà ngoại còn ân cần thương cả những người xa lạ nữa. Ngoại thường bảo: Chẳng ai thiếu ai mà không sống được cả. Chỉ là mình thương người ta nhiều một chút thì thêm một lý do để sống thôi.

Nhắc tới sa mạc, có lẽ ai cũng hình dung ra một vùng đất đầy khắc nghiệt, trơ trọi với những cơn bão cát, cái nắng bỏng rát và chẳng còn gì khác. Nhưng không, cuộc sống trên sa mạc phong phú hơn nhiều. Có người kể với tôi rằng, sa mạc rồi cũng nở hoa.

Bạn biết không, có lúc mỏi mệt, bất chợt, tôi lại nhớ tới câu nói mà một người đã từng nói với tôi rằng: Khi đời người là một cuộc thi marathon, hãy kiên trì đến phút cuối cùng của đường đua.