Hơi ấm trong cơn mưa

Có những rung động đến thật khẽ - như hạt mưa cuối thu chạm nhẹ vào tim… Đôi khi, chỉ một ánh nhìn, một cuộc hẹn trong chiều mưa cũng đủ khiến ta nhận ra: trái tim mình vẫn biết ấm lên, vẫn còn biết yêu…

Vào khoảnh khắc con tim cằn cỗi bấy lâu bỗng rung lên một nhịp khẽ khàng, tôi mới có cảm giác mình đang sống. Cơn mưa cuối thu dường như đã mang hơi ấm trở lại trong tâm hồn tôi, đánh thức xúc cảm tình yêu trong tôi.

Tôi có hẹn với em - một người con trai kém tôi mấy tuổi - vào một ngày cuối thu, ngày mưa phùn nặng hạt kéo theo cơn gió lạnh đầu mùa. Cái lạnh không tới mức làm tê buốt, nhưng đủ để lòng người se sắt. Chẳng còn bao lâu nữa, mùa đông sẽ lại tới - mùa mà kẻ cô đơn như tôi từng ghét cay ghét đắng.

Tôi không rõ mình ghét mùa đông từ bao giờ - có lẽ là từ khi trái tim non nớt buộc phải buông xuôi quá khứ. Nhưng hôm nay, lại là một ngoại lệ. Tôi bỗng thấy yêu cả cơn gió lạnh, cả mưa dầm dề ngoài kia.

Em hẹn tôi ở một quán cà phê nhỏ có tên “Ngụm”. Quán nằm khuất trên con phố trung tâm, nơi lý tưởng cho những ai muốn ẩn mình khỏi sự ồn ào của phố thị. Tôi đến sớm, ngắm nghía vài món đồ gốm xinh xắn, nhìn đám dây leo ngoài ban công cố hứng chút ánh sáng vàng mờ trong mưa. Phía đối diện là một tòa nhà cũ kỹ thời Pháp thuộc - lớp tường gạch loang lổ dấu thời gian.

Tôi gọi cho mình ly trà lê nóng. Hơi trà khẽ chạm vào đầu mũi, mang theo vị ngọt dịu và chút gừng ấm. Vừa nhấp được vài ngụm, em đến. Em đội mũ len đen, khoác áo nâu sẫm, giọng nói trầm ấm, rất tự nhiên trong buổi hẹn đầu tiên.

Em từng làm ở quán cà phê tôi hay ghé. Tôi từng chạm ánh mắt em - ánh nhìn ẩn chứa nỗi buồn khiến tôi day dứt mãi. Một ngày, em nghỉ việc và chỗ đứng quen thuộc sau quầy bar bỗng trở nên trống rỗng. Tôi đã hụt hẫng, đã dừng lại nhiều lần nơi ấy, như thể chờ đợi một bóng hình.

Cho đến một chiều cuối tuần, giữa dòng người tấp nập, tôi gặp lại em. Em làm ở một cửa hàng thời trang, vẫn dáng vẻ điềm đạm ấy, nhưng ánh mắt đã sáng hơn. Từ cuộc gặp tình cờ đó, chúng tôi giữ liên lạc. Và hôm nay, giữa hơi trà nóng, tôi và em lại ngồi cùng nhau.

Buổi trò chuyện trôi qua tự nhiên như thể chúng tôi đã quen từ rất lâu. Tôi và em nói về công việc, tuổi thơ, những mảnh vụn tình yêu cũ. Đôi lúc, tôi chỉ im lặng lắng nghe, nhìn em kể, rồi bật cười nhẹ khi em pha trò. Lâu lắm rồi tôi mới thấy lòng mình ấm áp đến thế.

Tôi từng sống khép kín sau chia ly, giấu mình trong vỏ bọc mạnh mẽ. Tôi quên mất rằng mình cũng có quyền yếu đuối, có quyền được rung động. Nhưng hôm nay, giữa tiếng mưa và điệu nhạc jazz khe khẽ, tôi cảm nhận trái tim mình khẽ rung lên - vừa đủ để nhận ra rằng, mình vẫn còn có thể yêu.

Tôi biết, tôi sẽ giữ rung động ấy cho riêng mình - như cơn mưa đi qua, để lại hơi ấm sâu trong lòng đất chẳng cần ai hay biết. Tôi luôn nghĩ mình giống tòa nhà cũ kỹ đối diện “Ngụm”, còn em là quán café nhỏ xinh kia - trong trẻo và ấm áp. Hai tòa nhà, hai con người, tưởng gần mà xa vạn dặm.

Cuối buổi hẹn, chúng tôi chào nhau. Những vòng xe dần lăn bánh, mang tôi dần xa em. Qua ô cửa kính mờ hơi nước, tôi vẫn thấy chàng trai ấy đứng đó - dáng người nhỏ lại trong làn mưa lất phất, dưới ánh đèn vàng khẽ phủ lên một quầng sáng mờ ảo… như trong một giấc mơ xa.

Đôi khi, chỉ một cuộc gặp gỡ trong cơn mưa cũng đủ khiến ta nhận ra: Trái tim mình vẫn còn biết thổn thức, vẫn còn biết ấm lên giữa lạnh giá.

Và có lẽ, hạnh phúc chẳng phải lúc nào cũng đến từ việc nắm giữ, mà đôi khi chỉ là… giữ lại trong tim một hơi ấm đủ để ta mỉm cười trong những ngày mưa sau.

Hoàng Trang

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời