Học cách mỉm cười sau đổ vỡ
Tưởng như đã nắm trong tay tất cả: tình yêu, sự thành công, niềm tin vào một tương lai rực rỡ. Nhưng chỉ một lời chia tay đã làm cả thế giới trong tâm hồn sụp đổ. Bạn đã bao giờ rơi vào khoảng trống ấy chưa?
Khi buồn, bạn sẽ làm gì? Còn tôi, tôi thường chạy trốn khỏi thực tại, tìm đến một nơi rất riêng, không muốn ai biết. Không phải để biến mất, mà để nỗi buồn được là chính nó, tự nó chữa lành. Tôi từng nghĩ mình là cô gái mạnh mẽ, thành công và có một tình yêu khiến nhiều người ao ước. Cho đến một ngày, giữa những tháng năm tưởng như rực rỡ nhất của cuộc đời, tôi trở thành kẻ thất tình.
Tôi ngỡ ngàng đến nỗi không tin đó là sự thật. Người tôi yêu đã không còn yêu tôi nữa. Lời chia tay anh nói trong chiều hôm ấy khiến trái tim tôi vụn vỡ. Dù đau nhưng tôi đã không khóc. Tôi cũng không để anh đưa tôi về. Khi giữa hai người đã đặt dấu chấm hết, liệu có cần phải bước nốt đoạn đường cuối cùng nhau?
Tôi cứ đi, không phương hướng, trống rỗng, cạn kiệt năng lượng. Phố bắt đầu lên đèn, người người vẫn trôi theo nhịp sống mưu sinh. Còn tôi như một vệ tinh vừa bị chệch khỏi quỹ đạo. Tôi đi mãi. Đôi chân không còn nghe theo lý trí mà bị chìm trong những cảm xúc nặng nề. Gió thu vẫn nhẹ nhưng tự dưng hôm nay như lạnh hơn, khoét sâu vào nỗi mất mát. Tôi nghĩ về những nụ cười rạng rỡ của anh, những vòng tay ôm chặt sau mỗi lần hẹn... Sau đêm nay, tất cả sẽ chỉ còn là ảo ảnh, rồi sẽ dần chìm đi trong lớp sương mờ của ký ức.
Tôi dừng lại trước một quán cà phê có tên gọi: “Một cõi đi về”, không hiểu sao tôi lại bước vào. Có thể vì ánh đèn vàng rơi nghiêng trên bậc đá cổ, nhẹ như một cái chạm vai. Cũng có thể là tấm biển gỗ bạc màu với dòng chữ cách điệu viết bằng phấn trắng: “Bao nhiêu năm làm kiếp con người, chợt một chiều tóc trắng như vôi”. Phố ngoài kia vẫn ồn ào, xe cộ nối nhau không dứt nhưng bên trong quán là một khoảng lặng tách biệt, đến mức tôi gần như nghe rõ tiếng thở của chính mình.
Không gian ngoài trời của quán rộng hơn tôi tưởng. Một khu vườn đẹp, xanh mát bởi cỏ cây hoa lá, được lát đá dưới chân. Ghế gỗ thấp, bàn tròn nhỏ, đặt cách nhau đủ xa để ai cũng có một góc riêng tư. Những bóng đèn dây tóc treo lơ lửng trên cành cây như chùm quả đung đưa theo gió. Mùi cà phê rang hòa lẫn với chút tinh dầu cam thoảng trong không khí, dịu nhẹ. Những bản nhạc vang khe khẽ đâu đó như làn sương len lỏi vào từng khoảng trống.
Tôi ghé qua quầy chọn đồ uống rồi đến bên chiếc bàn cạnh gốc lộc vừng đang trổ hoa. Hoa đỏ thẫm rơi nhẹ như bụi mưa, rơi đến đâu thoảng thơm đến đó. Ly cappuccino được mang ra trong một chiếc tách gốm xù xì, mộc mạc. Tôi không uống vội, chỉ ôm lấy thành ly bằng hai tay như thể đang muốn níu giữ chút hơi ấm còn sót lại trong ngày.
Tôi ngồi đó, để gió đùa mái tóc, để nỗi buồn chầm chậm tan ra như những cánh lộc vừng bay bay. Không ai nhận ra, ở góc quán nhỏ, có một cô gái vừa đi qua cuộc tình dang dở, đang tự vấn mình vì sao mối quan hệ đổ vỡ. Trong đầu tôi lướt qua hàng loạt câu hỏi: Tôi đã sai điều gì? Có phải tôi quá độc lập, quá sôi nổi khiến anh cảm thấy yếu thế? Hay đơn giản là người thứ ba đến đúng lúc, nhẹ nhàng, yếu đuối và thấu hiểu hơn tôi?
Tôi biết sẽ không bao giờ có câu trả lời trọn vẹn cho những câu hỏi ấy. Tình yêu, đôi khi, không tuân theo một logic nào cả. Nó đến tự nhiên, và cũng có thể rời đi lặng lẽ như khi chưa từng hiện hữu. Không ai có thể kiểm soát trái tim của người khác, càng không thể bắt ai đó ở lại chỉ vì mình còn thương.
Tôi có thể làm gì đây, ngoài việc phải đối diện với chính mình. Những tháng ngày qua, tôi đã yêu hết lòng, đã sống thật với cảm xúc của mình. Điều đó, làm cho tôi cảm thấy được an ủi. Bấy nhiêu thôi, cũng đủ cho tôi thấy tình yêu này, dẫu kết thúc, vẫn xứng đáng.
Có một người bạn đã từng nói với tôi: “Có những người đi cùng ta cả một đời, nhưng cũng có những người chỉ ghé qua, để lại cho ta một mùa kỷ niệm”. Có lẽ tình yêu này của tôi là như thế – một mùa rực rỡ, một cơn mưa thanh xuân mát lành, rồi tan vào đất để nuôi dưỡng cho những chồi non khác.
Khi nhấp ngụm cà phê đầu tiên, tôi thấy vị đắng lan ra đầu lưỡi, rồi chậm rãi dịu lại thành vị ngọt. Có lẽ tình yêu cũng thế, có lúc làm ta đau đến nhói lòng, nhưng sau cùng vẫn để lại một điều gì đó ấm áp. Nhờ có nó, ta mới hiểu thế nào là rung động, thế nào là mất mát, và thế nào là trưởng thành.
Tôi không thể trách cứ bản thân, cũng không thể trách anh. Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, và con đường hạnh phúc của mỗi người cũng khác. Anh đi, để lại cho tôi rất nhiều điều, những kỷ niệm, cả nước mắt và nụ cười của một tuổi trẻ dám yêu, dám hết mình; một trái tim biết rộng mở và một bản lĩnh sau những ngày tháng chông chênh.
Tôi còn trở lại quán nhỏ ấy nhiều lần, để nỗi nhớ dần vơi đi, để nỗi đau dịu xuống, để thấy lòng dần nhẹ nhõm. Những tháng ngày sau đó, gió đêm không còn lạnh mà lướt nhẹ qua vai tôi như muốn vỗ về. Phố vẫn sáng đèn, người vẫn đông, nhưng tôi không còn thấy lạc lõng. Thất tình đâu phải dấu chấm hết, đó chỉ là một đoạn gạch nối, dẫn tôi sang chương mới của cuộc đời mà thôi.
Sau này, có người hỏi tôi về mối tình đầu, tôi đã mỉm cười, và trả lời người ấy rằng: Tình yêu không chỉ để nắm giữ, mà còn để biết buông khi đã đến lúc. Và buông bỏ, đôi khi, cũng chính là một cách yêu – yêu người, và yêu chính mình.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời. Giữa màn nhung xa thẳm, tôi thấy một vì sao sáng lấp lánh. Tôi tin, ở phía trước, tôi cũng sẽ có một bầu trời mới – nơi hạnh phúc không nằm ở ai khác mà khởi nguồn từ sự bình yên trong chính tâm hồn tự biết cách hoan ca.
Trà Đông