Hoa sữa Hà Nội - ký ức một thời yêu
Khi tháng Mười chạm ngõ, cũng là lúc Hà Nội bước vào mùa của những yêu thương rất khẽ. Chỉ cần một làn gió heo may nhẹ lướt qua phố, ta đã có thể nhận ra hoa sữa đang nở. Mùi hương ấy, chưa bao giờ cũ trong trái tim những người đã từng yêu và đã từng nhớ.
Mùa thu lại trở về trên từng góc phố Hà Nội, lặng lẽ, kín đáo và dịu dàng. Nhưng tôi thì nhận ra ngay, bởi hương hoa sữa đầu mùa vừa kịp nở. Cái mùi hương quen thuộc, vừa nồng, vừa ngọt, len lỏi trong từng hơi thở khiến tôi chợt khựng lại giữa dòng người tấp nập… và bất giác nhớ.
Ngày ấy… tôi và em đến với nhau cũng vào một mùa thu như thế. Đêm Hà Nội có trăng, có gió và có hương hoa sữa rải suốt dọc con đường chúng tôi hẹn hò. Tôi còn nhớ rõ, mỗi lúc em đứng gần, tôi chẳng biết đó là mùi hoa hay mùi tóc em, chỉ biết mình muốn ở cạnh thật lâu. Hương hoa sữa khi ấy ngập đầy trong hơi thở, thấm đẫm mái tóc em, để mỗi lần chạm môi nhau, tôi không biết mình đang say em hay say hoa nữa.
Hà Nội bao năm vẫn vậy. Hoa sữa bao năm vẫn nở. Chỉ có chúng tôi là đã khác. Ai đó đã đem cây về phố, rồi cũng chính vì thế mà tên hoa hóa thành ký ức của một người. Tôi đã từng vô tâm đi qua bao mùa hoa sữa mà không một lần ngoái lại. Chỉ đến khi em xuất hiện, tôi mới biết hương hoa vốn vẫn ở đó - chỉ chờ một trái tim chịu mở cửa.
Từ đó, mỗi lần mùa thu trở về, tôi lại nhớ… Vẫn là con phố cũ, vẫn hàng cây ấy, nhưng người từng đi bên cạnh tôi dưới vòm hoa ngày xưa, giờ đã hóa thành một vệt nắng xa. Có những khoảnh khắc, tôi lặng người tự hỏi: Là tôi say mùa? Hay tôi đã say chính những điều đã qua?
Khi còn trẻ, ta luôn tin yêu dễ dàng. Chỉ cần một giây trái tim rung lên, là ta sẵn sàng bước theo cảm xúc. Nhưng rồi, khi đã đi qua vài lần đổ vỡ, người ta mới hiểu: Không phải ai cũng có thể cùng ta đi đến cuối con đường hoa sữa Hà Nội.
Có lúc tôi ước, giá như được bước về phía em thêm một lần nữa… Nhưng khoảng cách giữa hôm qua và hôm nay thật mỏng manh, mong manh như chính mùi hoa nở về đêm: chỉ cần sơ ý chạm vào… là tất cả tan trong gió.
Không biết em có còn nhớ không? Những đêm tôi và em sóng bước, khẽ chạm tay nhau dưới ánh trăng? Tôi thì nhớ… năm nào cũng vậy, bởi hoa sữa trong tôi, không chỉ là hương hoa của Hà Nội, mà còn là mùi hương của một thời yêu đẹp đẽ và mong manh.
Giờ đây, mỗi khi hương hoa sữa bất ngờ ùa đến trong gió, tôi lại giật mình tưởng như vừa có ai đó khẽ gọi tên mình từ phía những ngày cũ. Thu Hà Nội ngắn lắm. Cuộc đời thì rộng lớn, còn thời gian thì vội vàng. Chỉ có những ký ức là ở lại, như hoa sữa vẫn ở đây, mỗi năm một lần, để nhớ thay tôi.
Nếu có thể, tôi vẫn muốn gọi mùa thu năm ấy là mùa của chúng mình. Nhưng đôi khi, yêu một người cũng giống như yêu một mùa: Khi họ đi rồi… ta chỉ còn lại mùa say.
Hoa sữa lại nở. Còn tôi vẫn nhớ em, như thu vẫn nhớ Hà Nội.
Diệu Đan














