Hạnh phúc giản dị
Có những điều bình thường, giản dị trong đời sống nhưng lại đủ ấm áp, đủ khiến ai đó chợt lặng đi và tự hỏi: hóa ra, hạnh phúc đang gần bên, chỉ là vô tình bước vội mà chưa kịp nhận ra.
Buổi sáng, tôi tỉnh dậy với cảm giác vai hơi nhói vì nằm sai tư thế. Một cơn đau nhỏ, nhưng lại giống như lời nhắc nhẹ rằng: mình vẫn đang còn cảm nhận được cuộc sống. Tôi pha một ly nước ấm, nhìn hơi nóng bay lên mỏng tang trong ánh sớm. Giữa bao người còn đang hối hả ngoài kia, chỉ riêng việc còn đủ sức chăm lo cho chính mình… cũng đã là một điều may mắn.
Đường trước nhà chưa bị ngập sau trận lũ đêm qua. Những hàng cây vẫn xanh, lá khẽ lay trong gió. Mạng điện thoại vẫn ổn, vẫn có thể gửi đi một tin nhắn và nhận về một biểu tượng cười từ người bạn xa. Một lời hỏi han đơn giản, một câu trả lời đơn sơ… vậy mà lòng bỗng ấm lên kỳ lạ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng: có lẽ hạnh phúc đôi khi chỉ là một sự thông suốt – giữa những con đường ngoài kia, và giữa những trái tim.
Má vẫn khỏe, vẫn ở trong ngôi nhà nhỏ đầy nắng, nơi có luống rau xanh và tiếng gà vẫn cục tác mỗi trưa. Mỗi lần gọi về, tôi vẫn nghe tiếng má cười – nhẹ như gió lùa qua hàng cau trước ngõ. Thời gian trôi, bàn tay má lấm tấm đồi mồi… nhưng chỉ cần má vẫn còn ở đó, thì dù bão giông đến đâu, tôi vẫn thấy lòng mình bình an. Có những ngày bận rộn đến mức quên ăn, quên ngủ, nhưng chỉ cần nghe tiếng má hỏi: “Con khỏe không?”… nước mắt đã muốn trào ra rồi. Ở tuổi này, điều khiến tôi sợ nhất… có lẽ chính là tiếng chuông điện thoại reo lúc nửa đêm.
Tôi vẫn đi dạy mỗi ngày. Đôi khi mệt, đôi khi muốn buông… nhưng còn việc để làm nghĩa là còn nơi để đi về, còn lý do để thức dậy mỗi sáng, còn được chọn một bộ quần áo tươm tất để bắt đầu lại. Nghĩ đến những người đã không còn cơ hội làm lại, tôi tự nhiên thấy biết ơn với những gì mình đang có.
Bữa cơm sôi trong nồi. Mùi hành phi thơm lừng trong gian bếp nhỏ. Giấc ngủ vẫn tròn sau một ngày mệt nhoài. Không đói. Không lạnh. Không màn trời chiếu đất như bao người đang oằn mình trong lũ. Có những buổi chiều mưa, tôi ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng nước đập xuống mái tôn mà lòng dâng lên cảm giác an nhiên khó tả. Hóa ra, hạnh phúc không phải là khi ta có thật nhiều, mà là khi ta còn biết trân trọng những điều mình đang có.
Đã có thời, tôi nghĩ hạnh phúc là ngọn đèn sáng rực ở cuối con đường – phải vượt qua muôn nghìn khó khăn mới chạm được tới. Nhưng không… nó vẫn quanh tôi, chỉ là tôi mải đi mà không nhận ra. Nó ẩn trong tiếng nước sôi lục bục của nồi cơm, trong tin nhắn “Về chưa con?”, trong hơi ấm còn sót lại của tấm chăn cũ. Nó nằm trong mùi nắng phơi trên áo, trong nụ cười của người bán hàng quen, trong ánh đèn hắt ra từ ô cửa sổ khuya.
Đôi lúc, hạnh phúc là khi biết mình vẫn có thể buồn mà không tuyệt vọng. Là khi khóc một chút rồi tự lau nước mắt. Là khi tin vào một ngày mai tươi sáng hơn. Là khi đi qua một cơn mưa, áo có ướt mà lòng không lạnh. Là khi nhìn thấy ai đó mỉm cười… mà mình cũng tự nhiên thấy vui theo.
Hạnh phúc chẳng ở đâu xa. Nó ở trong từng phút giây ta còn được sống, được yêu thương, còn có ai đó để nghĩ về. Ở mỗi tuổi, con người vẫn miệt mài đi tìm hạnh phúc… nhưng ít ai nhận ra rằng: nó chưa từng rời khỏi mình. Nó trú ngụ trong những điều bình dị – được sống, được làm việc, được thương yêu và được là chính mình.
Đêm nay, tôi ngồi nhìn ra khoảng trời tối, nghĩ về những điều đã qua. Có những ngày ồn ào, có những ngày lặng lẽ. Có những nụ cười… và có cả nước mắt. Hạnh phúc, đôi khi chỉ là đi qua một ngày bình yên – không ai rời bỏ mình, cũng không ai bị mình làm tổn thương. Và khi đêm xuống, lòng còn đủ dịu dàng như dòng sông nhỏ sau cơn gió vừa đi qua.
Vậy thôi… hạnh phúc chỉ là thế. Giản dị, nhưng đủ khiến ta muốn sống thêm một ngày nữa trọn vẹn và biết ơn. Rồi thời gian sẽ cho ta biết: thương yêu bình thường là lâu bền nhất, người đồng hành lúc đời thường là yên ổn nhất, và có được người hiểu mình… là ấm áp nhất.
Kim Ánh














