Hà Nội nơi tìm về

Ai cũng có một nơi để nhớ, một mùa để thương, một người để tìm về. Với nhiều người, đó là Hà Nội – nơi thu về trong gió heo may, hương hoa sữa, sắc cúc họa mi dịu dàng.

Một ngày nhàn tản ở TP.HCM, tôi theo thói quen lại lên mạng đặt vé máy bay giá rẻ để lãng du ra Hà Nội. Bạn bè trong viện nghiên cứu thường trêu đùa rằng tôi là một “du nữ” sống theo mùa, chứ không theo thời gian như lẽ thường. Chắc cũng vì lẽ đó nên dù lịch trình công việc khá dày đặc, tôi vẫn luôn giữ thói quen sống lãng đãng, tận hưởng những khoảnh khắc của mùa thu Hà Nội như những ngày còn thơ.

Lúc còn bé, tôi có một khoảng thời gian sống cùng với ông bà nội ở Hà Nội. Mỗi dịp đầu thu, khi thời tiết dần trở nên se lạnh bởi những cơn gió heo may, đất trời như xuyến xao với không gian lặng im mà trong trẻo, cũng là thời điểm đứa trẻ là tôi háo hức khi được ông bà dắt đi dạo chơi khắp nơi. Trong tâm trạng háo hức của đứa trẻ khi ấy, tôi luôn có cảm tưởng rằng dường như khi thu đến, nơi nào cũng đẹp. Đó có thể là những buổi chiều êm đềm, tôi theo chân ông bà ra hồ Tây, thong thả ngắm nhìn màu xanh biếc nước hồ ẩn hiện lấp lánh dưới bầu trời xanh trong và nắng vàng rót mật. Trong không gian tĩnh lặng ấy, tôi hay học theo người lớn cách bước thong dong rồi tranh thủ hít hà căng lồng ngực hương vị của mùa thu vương trên mặt hồ.

Mãi cho đến khi trưởng thành, tôi cũng không định nghĩa được cái mùi lạ lùng và quyến rũ đó, chỉ biết nó vương vấn một mùi ngai ngái đậm hơi nước, khiến cho tâm hồn người ta có thể trở nên lãng đãng, mộng mơ xa xăm hơn. Cái mùi khác lạ hoàn toàn với mùi nước ở sông Hồng hoặc ở vùng sông nước nơi khác, kỳ lạ thay, luôn nhắc nhở tôi về khoảng thời gian êm đềm của mùa thu bên ông bà.

Thi thoảng, vào những ngày có nhiều thời gian nhàn tản hơn, cả nhà tôi sẽ cùng nhau đi dạo, chậm rãi ngồi ngắm cảnh ở ghế đá dưới những hàng cây xanh mát ở công viên. Ở Hà Nội có nhiều công viên được người tay yêu thích như công viên Lê Nin, công viên Thống Nhất… Mỗi công viên lại có những dáng vẻ khác nhau với cảnh quan êm đềm, ngợp bóng cây xanh hoặc những hồ nước mênh mông rất đẹp và thơ mộng. Đối với tôi khi ấy, việc đến công viên chủ yếu để thư giãn. Thời điểm lý tưởng nhất là vào mùa thu, được ngồi hoặc đi dạo dưới hàng cây, lắng nghe những câu chuyện cuộc đời từ ông bà, thì không còn gì thú vị bằng.

Khi lớn lên, bước vào độ tuổi niên thiếu, tôi thường rủ thêm vài người bạn cùng đi, cứ thế vừa đi vừa say mê trò chuyện suốt vài giờ đồng hồ mà không cảm thấy chán. Thậm chí, có đôi lúc cảm thấy chán nản, mỏi mệt trong đời sống, tôi vẫn thường ra công viên đi dạo một mình, như cách để tận dụng thời gian hòa mình vào đất trời, cây cỏ, để chiêm nghiệm về bản thân và lẽ đời. Có những chiều yên lặng, tôi ngồi miên man ngắm nhìn cây lộc vừng xanh với những tán lá hoe vàng phất phơ trong gió, tận hưởng cảm giác an tĩnh dịu dàng.

Ngày bắt đầu biết rung động vì tình yêu, tôi luôn thích được cùng người yêu đi dạo quanh công viên. Chúng tôi cứ thế thong thả vừa trò chuyện, vừa ngắm mây trời, nhìn ngắm mặt hồ xanh trong với những cột đèn tỏa ánh sáng lung linh về đêm. Giữa những cuộc trò chuyện bất tận, chủ đề quen thuộc nhất với chúng tôi có lẽ là mùa thu Hà Nội. Tôi và anh đã lập một lời hẹn ước dù sau này có lưu lạc đến nơi đâu, bận rộn với cuộc đời ra sao, vẫn sẽ dành đôi chút thời gian để quay về tận hưởng mùa thu Hà Nội, để được nắm tay nhau đi trong những làn gió heo may se lạnh thoang thoảng hương hoa…

Nhưng rồi, mối tình đầu nhiều mộng mơ ấy của tôi đã tan vỡ như cách nó bắt đầu. Người tôi yêu đã lặng lẽ rời đi, chọn định cư ở một đất nước xa xôi. Tôi cũng rời khỏi Thủ đô, mải miết với cuộc sống bận rộn nơi đô thị phương Nam. Thi thoảng, có dịp quay trở lại Hà Nội, tôi thường giữ thói quen đi dạo chơi quanh công viên, nhìn ngắm từng góc ghế đá, hàng cây, dãy phố đã in bóng bao nhiêu bước chân thầm lặng của chúng tôi ngày ấy.

Bất chợt một ngày tình cờ, giữa hành trình lãng du trong một mùa thu Hà Nội, tôi gặp lại anh, mối tình đầu của mình, đang ngồi trầm lặng bên ghế đá, dưới bóng xanh mát của tán cây lộc vừng. Khi tình cờ bắt gặp dáng hình của người con trai mình đã từng mong nhớ suốt khoảng đời niên thiếu, lòng tôi không khỏi ngẩn ngơ. Tôi lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng của người đàn ông trầm ngâm ấy, mơ hồ hồi tưởng lại hình dáng của cậu thanh niên thường ngồi ưu tư một mình nơi sân trường của một mùa thu xa xôi trước đây. Đó cũng là người đã lặng lẽ rời đi, không một lời từ biệt vào những ngày cuối thu chuyển sang đông ở Hà Nội.

Anh không nhìn thấy tôi. Còn tôi cứ thế đi chầm chậm trong công viên, phía sau anh, những cơn gió mang theo chút se lạnh của mùa thu đã nhẹ nhàng về với thành phố này. Bất ngờ, tin nhắn từ điện thoại gửi đến với dòng chữ giản đơn: “Anh đã quay về Hà Nội. Xin lỗi vì đã không giữ lời hứa cùng ngắm mùa thu với em”. Tôi khẽ mỉm cười. Gió heo may hôm ấy bỗng dưng làm người ta cay mắt. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia, thấy từng đám mây vẫn nhẹ trôi như chưa từng có điều gì vướng bận.

Dù ngày ấy, anh đã không chọn tôi, tôi cũng không thể quay trở lại là chính mình của mùa thu năm ấy, nhưng thu Hà Nội thì vẫn còn đây, vẫn phảng phất đâu đó hương hoa sữa và sắc trắng tinh khôi của từng bó cúc hoạ mi trong dòng người hối hả. Và dù lòng người đã không còn như xưa, nhưng tôi với anh, qua bao năm lạc nhau nơi chân trời xa lạ, lại có thể trở về trong cùng một thành phố, nơi mà mình đã từng yêu.

Ánh Tuyết

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời