Góc nhỏ thành phố tôi yêu
Thành phố ồn ào, náo nhiệt với những hàng dài xe cộ chen chúc nối đuôi nhau đầy khói bụi, nhưng thành phố cũng có nhiều góc nhỏ bình yên.
Sau một ngày tất bật với cuộc mưu sinh, có người lại về nghe phố thì thầm những thanh âm dịu dàng, lặng ngắm khoảnh khắc bình dị của cuộc sống.
Tôi đã gắn bó với mảnh đất này hơn chục năm. Từng con đường, góc phố, công viên đều in sâu vào trái tim tôi. Bởi ở đây, tôi cảm nhận được sự ấm áp, bình yên bên cạnh những náo nhiệt, bận rộn vốn có của một thành phố lớn. Nhà tôi ở vùng ven thành phố, mỗi sáng, tôi đều được đánh thức bởi tiếng gáy rất dõng dạc của chú gà trống bên nhà hàng xóm. Tiếng gà gáy làm rộn vang không gian đang im ắng. Vài nhà bắt đầu lục đục dậy chuẩn bị bữa sáng cho con tới trường, cha mẹ tới cơ quan.
Ở đây, tôi được nhìn ánh mặt trời từ từ ló dạng mỗi sáng khi đi tập thể dục về, hay thư thả đắm chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực. Có những buổi chiều đi làm về dừng xe hẳn bên đường, phóng tầm mắt ra xa nhìn những ruộng lúa xanh mướt một màu, rì rào cùng gió, tôi thường nhắm mắt lại và hít hà đầy lồng ngực mùi thơm của lúa đang trổ đòng đòng, mùi ngai ngái của gốc rạ quyện với bùn đất. Lúc ấy, tôi thấy bao quanh mình tất cả đều là những chân chất, thơm thảo của tự nhiên, cuộc đời.
Tôi ở trong một ngõ nhỏ với nhiều gia đình trẻ có tấm lòng rộng mở. Những đứa trẻ sau giờ học, túm tụm nhau nô đùa: nào chơi trốn tìm, chơi cá sấu lên bờ, tiếng cười đùa, cãi vã làm rộn vang cả con ngõ. Người lớn thì hối hả dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cho bữa cơm tối quây quần bên nhau. Tiếng nước sôi trên bếp, tiếng dao chạm vào thớt và cả tiếng bát đũa khua vào nhau. Nhà nọ hỏi nhà kia tối nay ăn gì, có nấu nồi canh cua rau đay, chút chín múc qua một tô ăn lấy thảo. Người vội sang nhà bên cạnh xin mấy cọng hành nêm nồi cá kho. Những thanh âm bình dị, quen thuộc ấy luôn làm lòng tôi thật bình yên sau một ngày tất tả với cuộc mưu sinh.
Chúng tôi mỗi người một quê chọn dừng chân tại Hà Nội để xây dựng tương lai. Cùng nhau trải qua những ngày bình thường đến những ngày cực kỳ khó khăn trong đợt Covid-19 hồi ấy, vì vậy mà chúng tôi trân trọng nhau và càng thấm thía câu “bán anh em xa mua láng giềng gần”. Chúng tôi chia sẻ từng trái mận, mớ rau ngoài vườn. Mỗi khi cô Vân từ Ninh Bình lên sẽ mang cho mỗi nhà ít miến, cơm cháy. Chị Thúy quê tận miền Trung mà lần nào về cũng mang vào đặc sản, bánh kẹo chia cho cả ngõ. Vợ chồng tôi đi công tác nhiều, nội ngoại ở xa, hàng xóm lại dang tay giúp đỡ đón đưa, chăm sóc lũ trẻ. Nhiều hôm về đến nhà đã nửa đêm, nhìn lũ trẻ đã ăn no, tắm rửa sạch sẽ đang say giấc, tôi vẫn thầm cảm ơn vì đã gặp được những con người tử tế trong thành phố rộng lớn này. Nhớ đợt Covid-19, nhà tôi bị nhiễm bệnh đầu tiên, mệt mỏi, sợ hãi, nhưng may mắn luôn nhận sự động viên của những người xung quanh. Sáng sớm, đã có tô cháo cá nóng hổi, ít lá sả để xông, vài cân cam uống tăng sức đề kháng. Trong những lúc khó khăn như thế tôi càng cảm nhận được rõ hơn cái tình của đất và người thành phố này.
Ở phố nhưng tôi vẫn có một khoảnh vườn nho nhỏ để trồng rau. Cuối tuần cả nhà lại cùng nhau gieo hạt, tưới nước, bắt sâu. Nó như một điểm kết nối giữa các thành viên trong gia đình sau những ngày tất bận với công việc và học hành. Cũng có những ngày mệt mỏi, ngồi nhìn luống rau cải non xanh mơn mởn, nghe mấy con chim chiền chiện tíu tít bay lượn, bầy ong bầu vo ve bên bông mướp tôi thấy như mình đang được chữa lành.
Một góc thành phố tôi yêu vẫn bình yên và dịu dàng như thế giúp tôi có được những giây phút sống chậm lại, để được hít thở sâu, ngắm nhìn, lắng nghe những điều nhỏ bé nhưng ý nghĩa của cuộc đời.
Tư Chí