Giáng sinh và những giấc mơ có thật
Trên những con đường quen, ánh đèn Giáng sinh giăng lên, cây thông xanh trước trung tâm thương mại, nhà thờ rực sáng. Thành phố phương Nam không lạnh như miền Bắc, nhưng Giáng sinh vẫn ấm áp, dịu dàng, đầy hoài niệm.
Tôi vốn không phải người háo hức với lễ hội. Nhưng kỳ lạ thay, Noel luôn khiến lòng tôi mềm ra. Giữa TP.HCM náo nhiệt, tôi đi chậm lại, lặng lẽ ngắm những góc phố trang hoàng lấp lánh, để rồi bất giác nhớ về những mùa Giáng sinh rất xa - thuở ấu thơ ở châu Âu, nơi có tiếng chuông nhà thờ ngân vang, có tuyết phủ trắng mái vòm cổ kính, có âm nhạc vang lên rất khẽ mà rất sâu.
Giáng sinh trong ký ức tôi là ánh sáng. Là những dây đèn giăng đầy các con phố, là cây thông lớn nhỏ được trang trí bằng những quả cầu sặc sỡ. Và ở đâu đó, luôn có âm nhạc - vui tươi nhưng trầm lắng, đủ để một đứa trẻ tin rằng thế giới này thật hiền.
Tôi không biết những đứa trẻ khác có tin ông già Noel có thật hay không. Nhưng tôi thì có. Tin một cách tuyệt đối. Từ năm sáu tuổi, tôi bắt đầu viết thư cho ông già Noel, hí hoáy nắn nót từng dòng chữ, còn vẽ thêm minh họa cho những điều mình mong ước. Ba tôi - một người đàn ông ít nói nhưng rất yêu con - luôn động viên tôi làm điều đó. Dần dà, việc viết thư cho ông già Noel trở thành một nghi thức trước mỗi mùa Giáng sinh.
Càng lớn, những lá thư càng giản dị. Tôi xin những món quà nhỏ hơn, dễ thương hơn, chỉ vì trong suy nghĩ rất ngây thơ rằng: ông già Noel đã lớn tuổi rồi, lại còn phải mang quà cho rất nhiều đứa trẻ ngoan khác nữa.
Cho đến một ngày, khi tôi học cấp ba, tôi chợt nhận ra mình đã đủ lớn để không cần viết thư cho ông già Noel nữa. Tôi nói với ba rằng: con vẫn tin ông già Noel có thật, và ông là người tốt. Nhưng sâu trong lòng, cô gái tuổi thiếu niên ấy đã hiểu ra - ông già Noel chính là ba. Là người đàn ông luôn âm thầm tạo ra những điều bất ngờ, mang đến niềm vui và hạnh phúc cho các con bằng tình yêu lặng lẽ.
Ba tôi chỉ mỉm cười khi tôi không còn viết thư cho ông già Noel để nhận quà nữa. Ông bảo: con lớn rồi. Nhưng tôi biết, trong ánh mắt ba, vẫn còn nguyên nỗi nhớ về những mùa Giáng sinh tôi háo hức đợi quà. Đứa con gái bé bỏng năm nào đã trưởng thành, và rồi một ngày nào đó, sẽ trở thành “ông già Noel” của chính gia đình nhỏ của mình.
Và tôi tin điều đó. Rằng trong tương lai, khi con tôi biết viết thư gửi ông già Noel, tôi sẽ lại giống ba - lặng lẽ ra phố, chọn những món quà theo ước nguyện của con. Rồi những đứa trẻ ấy cũng sẽ lớn lên, mang niềm vui và yêu thương đi tiếp, cứ thế, xoay vòng cùng thời gian.
Nhiều năm sau, tôi trở thành một giáo viên trung học. Một mùa Giáng sinh, khi đọc những lá thư học trò treo trên cây thông trong lớp, tôi bắt gặp một bức thư khiến mình lặng người. Em học sinh ấy viết cho ông già Noel rằng em rất mệt mỏi. Bố mẹ li hôn, em không còn điểm tựa tinh thần nào. Em muốn chìm vào giấc ngủ và không phải nghĩ thêm gì nữa.
Chúng tôi - những người thầy, người cô - đã bàng hoàng và đau xót. Chúng tôi viết ngay vào lá thư ấy: “Em thân yêu, cuộc sống là một phép màu. Tất cả chúng tôi đều ở bên em”. Mỗi người ghi thêm số điện thoại của mình vào đó, với hy vọng em sẽ gọi.
Câu chuyện ấy đã gây xôn xao cả trường chúng tôi. Vài ngày sau khi thông điệp của trường được đăng tải, một người mẹ nhận ra nét chữ của con trai mình. Mọi kết nối được nối lại bằng yêu thương. Một đứa trẻ được giữ lại bên cuộc đời - chỉ vì có những “ông già Noel” rất đời thường đã không làm ngơ trước nỗi đau của em.
Sau câu chuyện đó, tôi nhớ mãi lời ba từng nói: “Con hãy nhớ, ai trong chúng ta cũng có thể trở thành ông già Noel. Khi ta mang niềm vui cho người khác bằng tình yêu, sự chân thành, bao dung và vị tha.”
Giáng sinh không chỉ là một ngày lễ. Đó là dịp để chúng ta quay về với gia đình, với yêu thương, với những giá trị an lành nhất của đời sống. Là khi trẻ con đi ngủ trong niềm tin có thật vào những điều tốt đẹp, và người lớn học cách trao đi, thay vì chờ đợi nhận về.
Trần Xuân Hiệp














