Đợi nhé thương ơi!

Em đợi anh như thể đợi nắng sau ngày giông bão, đợi cơn mưa nặng hạt sau những chuỗi ngày nắng gắt. Em đợi anh suốt thanh xuân, khi hoa phượng rực cháy vùng trời bình yên. Em đợi anh bao nhiêu ngày em không biết nữa, những yêu thương gói ghém đong đầy.

“Đôi tay này, cũng đến lúc phải buông ra. Gạt nước mắt tự hứa là không ai được khóc, vậy mà nước mắt chẳng cầm được, cứ rơi…” Điều không mong muốn ấy đã xảy ra với một người. Và Thùy Mỵ gửi cho Hường những dòng thư dành cho một người đã rời đi và một người chưa biết khi nào xuất hiện.

Em đợi anh như thể đợi nắng sau ngày giông bão, đợi cơn mưa nặng hạt sau những chuỗi ngày nắng gắt. Em đợi anh suốt thanh xuân, khi hoa phượng rực cháy vùng trời bình yên. Em đợi anh bao nhiêu ngày em không biết nữa, những yêu thương gói ghém đầy.

Em vẫn nhớ một ngày hạ vắng, anh xuất hiện với chiếc sơ mi trắng như biết phát sáng trong mắt em. Và rồi nhớ thương tự lúc nào không biết. Một ngày xuân xanh chao nghiêng cánh én, tiếng chim trời lảnh lót trong thoang thoảng hương bay, em đã gật đầu với trái tim thổn thức. Mình chính thức cùng nhau đi qua năm tháng, không hẹn mà gặp ở những đoạn đường xưa xa. Góc phố, đường quen, gánh hàng rong nơi chúng ta hò hẹn. Em thích hoa cỏ, khi sắm sửa cho mình một khu vườn xinh xinh. Em thích bầy mèo con trong khu vườn nắng ấm, bên luống rau luống cà vừa hái vừa chăm. Em thích nhiều lắm những điều nhỏ bé, nhưng rồi, lại chỉ muốn gục đầu vào vai anh.

Chúng ta đã đi qua nhiều kỉ niệm, nhưng chưa bao giờ chạm được đến nhau. Khoảng lặng trong em nhiều theo năm tháng, thoáng u buồn cho những ngày xuân xanh. Mình kết thúc trong yên lặng vào một chiều thương nhớ, anh về dựng xây sự nghiệp, em thì lặng lẽ ôm đồ xa xứ kiếm kế sinh nhai. Cũng như hai nẻo đường thương chưa bao giờ có điểm trùng lặp, mình khác biệt tính cách mà nhẫn nhịn đi cùng nhau. Em thích hoàng hôn trên biển xanh mây trắng, còn anh thì thích ánh bình minh trên đỉnh núi cheo leo. Mình không cùng lý tưởng và chẳng cùng chí hướng, nên chỉ có thể dừng lại rồi bước tiếp những con đường riêng.

Mình chẳng thể tiến nên đành phải lùi lại thật xa, chẳng thể làm bạn cũng không thể thành chồng nên vợ. Một ngày kia, ai đó thay thế em sẽ yêu anh đậm sâu, sẽ cùng anh đi qua cuộc đời. Và đâu đó trên con đường sẽ có một người phù hợp với em hơn. Một người cùng thích hoàng hôn trên biển hoang vắng, yêu một người mơ màng như thi sỹ. Em không rõ rồi mình có gặp được người như thế hay không, nhưng em thầm cám ơn vì năm tháng đó đã gặp được anh. Dẫu tình đầu khó thành mộng ước, nhưng em đã hạnh phúc vì từng được yêu.

Em ngắm nhìn từng món quà anh tặng, chợt nhớ chậu xương rồng trong thời xa kí ức. Món quà anh cẩn thận đem về cho em, hoa xương rồng năm đó có tận ba màu đỏ, xanh, vàng. Giờ đây chậu cây đã héo úa. Đôi tay này, cũng đến lúc phải buông ra. Gạt nước mắt tự hứa là không được khóc, vậy mà nước mắt chẳng cầm được, cứ rơi…

Em vẫn đợi như mưa đợi nắng, em đợi một chiều thương nào đó, sẽ có người vì biết em thích hoa hồng mà trồng cả vườn hồng. Biết em thích canh khổ qua mà chẳng ngần ngại xuống bếp nấu ăn, biết em hay dỗi hờn thì cưng chiều hết lòng hết dạ. Em đợi tiếng thương yêu. Em đợi anh sẽ xuất hiện trước em. Chờ em nhé thương ơi xin đừng vội, em đợi một người biết thương em./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Con người ta ai lớn lên rồi cũng có cho riêng mình một miền ký ức tươi xanh. Đôi khi vì những bộn bề của cuộc sống hiện tại mà nó bị lãng quên, vùi lấp, đã tưởng nó mất đi. Nhưng không, nó vẫn ở đó. Và trong một trưa đầy nắng, miền ký ức tươi xanh của một người được tắm mát trong tiếng gà cục tác…

Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?

Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.

Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.

Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.

Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.