Đi tìm Hà Nội trong ký ức

Hà Nội trong mỗi người không chỉ là một thành phố, mà còn là ký ức, là kỷ niệm, là những nỗi niềm gắn bó khó gọi thành tên.

Có khi chỉ là một buổi chiều lang thang dưới tán xà cừ, một đêm ngồi bên hồ Gươm, hay một thoáng nhớ về mối tình đầu… tất cả đều trở thành dấu lặng dịu dàng trong tâm hồn.

Tôi có một sở thích có lẽ không phù hợp lắm với vẻ ngoài điềm đạm của mình, là mải mê với những chuyến đi tìm kiếm những vùng đất trong ký ức. Hà Nội chính là một điểm đến quen thuộc của tôi trong những lần thấy lòng mình buồn bã, tâm tư trĩu nặng, chơi vơi giữa đời sống.

Chuyến đi Hà Nội lần này cũng bắt nguồn từ nguyên cớ giản đơn như thế, khi bản thân đang mỏi mệt với những ngày trời mưa ảm đạm, u ám ở TP.HCM. Bản thân ngồi làm việc ở công sở mà lòng bồn chồn không yên. Dẫu một vài người bạn khi biết tôi dự định đi Hà Nội, ai cũng khuyên: “Ở lại TP.HCM đi, trời mưa thế này đi Hà Nội sẽ không tận hưởng được gì, thậm chí còn bị kẹt lại do thời tiết”. Tuy nhiên, chuyến đi tìm ký ức nào của tôi xưa nay cũng vội vàng, đôi khi ẩn chứa chút rủi ro. Cũng bởi, tôi luôn cho rằng thời gian sống của con người vốn rất hữu hạn. Việc chúng ta kiên trì thực hiện những chuyến đi chính là cách để nối dài thêm đời sống vốn dĩ hữu hạn của con người. Thông qua mỗi hành trình, con người sẽ có cơ hội được ngắm nhìn những khung cảnh đa dạng, gặp gỡ những chân dung khác nhau, thậm chí trải nghiệm những khoảnh khắc khác so với đời sống thường nhật của mỗi người. Có lẽ do thế nên chỉ cần có chút thời gian rảnh rỗi, tôi lại khăn gói vác ba lô lên đường.

Tôi đến Hà Nội vào một buổi chiều nắng vàng dịu ngọt, khi thành phố vừa được gột rửa sau cơn mưa dài. Bản thân chậm rãi kéo chiếc va li nhỏ, đứng chờ ở trạm xe buýt để tìm đến Nhà thờ Lớn. Đây là một ngôi thánh đường với lối kiến trúc Gothic cổ kính nổi bật giữa lòng Thủ đô. Trải qua biết bao thăng trầm của thời cuộc, nhà thờ lớn vẫn tồn tại như một chứng nhân lịch sử. Điểm nhấn độc đáo trong kiến trúc của Nhà thờ Lớn Hà Nội là hệ thống các tháp với trục đối xứng. Dẫu đã từng nhìn thấy lối kiến trúc quen thuộc này trong những danh thắng ở châu Âu nhưng tôi vẫn không khỏi nao nao. Chợt nhớ những ngày còn thơ, bản thân có dịp theo ông bà nội đến thăm Nhà thờ Lớn. Ông tôi, vẫn thường giữ thói quen chạm nhẹ vào sắc trắng của những góc tường của nhà thờ vốn đã ngả sang màu ngà của thời gian, nhìn gần và kỹ sẽ thấy có những vết rạn nhỏ như gân đá cổ. Nhưng chính gam màu cổ kính này lại khiến nhà thờ như một tấm vải lanh cũ xưa, được phủ lên bởi câu chuyện của biết bao thế hệ. Nhà thờ Lớn không phô trương lộng lẫy như những ngôi giáo đường được xây dựng kiên cố bằng đá cẩm thạch ở phương Tây, cũng chẳng bóng bẩy như những ngôi nhà cao tầng kính thép hiện đại, mà giản dị, đứng đấy như một chứng nhân thầm lặng giữa thế giới luôn thay đổi từng ngày.

Đôi lần, giữa trưa mùa hạ nắng chói chang, tôi ngồi một mình ở quán cà phê vỉa hè để chờ người bạn vong niên đến. Hào hứng gọi cho mình món “hoa quả dầm sữa chua”, tôi cầm máy đọc sách Kindle lên và chìm đắm vào những dòng tiểu thuyết ngôn tình, dù biết rằng chẳng bao giờ có những ngôn tình kiểu ấy tồn tại ở ngoài cuộc đời thực vốn dĩ rắc rối và âu lo, mãi cho đến khi người bạn tôi xuất hiện. Cả hai chúng tôi cứ thế đi miên man qua những góc phố quen thuộc ở Ngô Quyền, Lò Đúc, ngẩn ngơ ngắm những thảm lá xà cừ phủ kín vỉa hè, tràn xuống lòng đường. Trong khung cảnh dịu dàng ấy, tôi lại nhớ về khoảng đời sinh viên mơ mộng, thi thoảng lại tranh thủ giờ giải lao trên giảng đường đại học, ngồi chép những câu thơ của Nguyễn Nho Khiêm tình cờ đọc được đâu đó ở hiệu sách cũ:

“Anh lại nhớ hàng cây xà cừ trước cổng trường sư phạm
Ta chờ nhau thấp thỏm tình đầu
Anh đã khắc tên chúng mình lên đấy
Gởi cho cây nói hộ đêm sâu…”

Ngày ấy, có một đêm ngồi dưới gốc cây ở Triệu Việt Vương, chúng tôi ngồi nhấm nháp ly rượu trái cây, tận hưởng chút lành lạnh của đất trời, nghe bạn mình tâm tình về những niềm vui giản dị của cuộc sống hiện tại hoặc những kế hoạch, ước mơ cho tương lai. Đôi lần, khi có dịp gặp lại mối tình đầu ngày nào, tôi lại cùng anh đi mấy vòng hồ Gươm, lang thang vào khu phố cổ, rồi quay lại con đường Nguyễn Du. Anh thường đi sau lưng tôi, hát khe khẽ đoạn nhạc “Im lặng đêm Hà Nội”. Khi trời đã dần về đêm, cảm giác se se lạnh, nhưng tôi vẫn chẳng dám hỏi anh một câu: “Liệu có còn ghi nhớ ký ức nào về mối tình đầu?”. Đâu đó, giữa những lần đi dạo, tôi lại thấy lòng mình nhói đau về những tình cảm vấn vương không dứt, chợt hiểu vì sao mình lại nặng lòng với Hà Nội đến thế.

Sau này, mỗi lần quay trở lại Hà Nội, tôi lại nhớ những lần thức giấc vào sáng sớm, khẽ khàng đi bộ ngược chiều gió, để băng qua sông Hồng trên cây cầu Chương Dương đông đúc. Những buổi sáng an nhàn ấy, tôi thường chăm chú nhìn mặt nước thật xa vời dưới chân cầu, vừa có cảm giác xa cách nhưng đồng thời cũng sóng sánh vị nhớ nhung. Nhìn dòng nước lững lờ trôi ấy, tôi lại miên man nhớ cảm giác khi bản thân hãy còn là cô sinh viên vô tư lự, ngồi sau xe máy của một người bạn chậm rãi đi hết con đê ở sông Hồng. Chẳng hiểu con đường đê sẽ dẫn chúng tôi đi đâu về đâu, những người trẻ như chúng tôi khi ấy chỉ thấy có đường là đi. Thi thoảng, chúng tôi cao hứng sẽ lại ghé qua cầu Long Biên vào buổi chiều muộn, sà vào hàng ngô nướng bên cầu, khẽ nhìn những ánh đèn xe máy loang loáng lướt qua người, cảm giác những làn gió mát rượi mà lòng ấm áp vô kể.

Chiều nay, sau khi tận hưởng hương vị của món ngô nướng thơm lừng, tiếp tục ra vỉa hè ngồi lặng im ngắm con phố vắng, lòng tôi thầm cảm ơn người bạn vong niên, vốn rất trầm tĩnh, ít nói, bỗng phải chiều theo ý thích nắng mưa thất thường của tôi.

Chợt nghĩ rằng có những thành phố không cần quá đông đúc để trở nên đáng nhớ. Hà Nội là một nơi như thế. Nó không có quá nhiều những tòa nhà cao tầng rực sáng, không ồn ào, sôi động như TP.HCM nơi tôi đang sống. Nhưng chính sự dịu dàng, đầy tĩnh mịch ấy đã làm nổi bật vẻ ngoài của Thủ đô, khiến bất kỳ ai đến đây dẫu vội vã đến đâu cũng tập cho mình một thói quen chậm rãi và thong thả tận hưởng.

Ánh Tuyết 

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời