Đi thật xa để chữa lành
Tôi từng muốn buông hết những tảng đá nặng nề đang đeo đẳng để không còn bị ràng buộc bởi những thứ gọi là định kiến, trách nhiệm hay áp lực. Tôi mệt mỏi với công việc 12 giờ mỗi ngày, sau đó lại tiếp tục giao hàng và trở về nhà lúc tối mịt.
Tôi bỏ lỡ khoảnh khắc bình minh đầu ngày, bỏ lỡ ban trưa khi mặt trời treo mình trên cây bằng lăng trước ngõ và bỏ lỡ cả hoàng hôn vàng ruộm buổi chiều tà. Buông cơ thể nặng nề xuống chiếc giường nhưng những ngổn ngang trong tôi vẫn còn đó.
Tôi né tránh khi mỗi lần nhận cuộc gọi từ gia đình vì những điều tổn thương vẫn luôn nằm trong cụm từ con nhà người ta. Mãi sau này khi đủ thời gian để ngẫm lại, tôi mới hiểu ba mẹ luôn yêu thương tôi vô điều kiện nhưng vì trao quá nhiều hy vọng mà vô tình đặt cho tôi đôi gánh nặng nề.
Tôi căng thẳng với những cuộc họp, những điều không hài lòng với những mối quan hệ xung quanh. Tôi ganh tị tại sao người khác họ có thể vừa làm việc, vừa nâng cấp bản thân và cả hưởng thụ. Chẳng phải giữa tôi và họ đều có 24 giờ một ngày sao? Phải chăng thế giới này đang chống lại tôi?

Có vẻ như năng lượng tiêu cực ấy sẽ còn mãi nếu tôi không bình tâm lại, lắng nghe chính mình. Một người anh từng hỏi tôi như thế nào là lắng nghe, tôi đã không ngần ngại mà trả lời rằng đó là khi chúng ta nghe người khác nói. Anh cười xòa rồi từ tốn bảo, ông bà ta tạo ra từ lắng nghe bởi vì chỉ khi ta lắng lại mới có thể nghe một cách trọn vẹn. Và trước khi nghe người khác nói, mình cần lắng lại để nghe chính bản thân mình.
Giây phút ấy tôi im bặt, bởi từ trước đến giờ tôi chưa một lần đối thoại với bản thân hay quan tâm đến cỗ máy kì diệu bên trong mình. Tôi chông chênh vì chính tôi chưa thiết lập được thời gian biểu? Vì ôm quá nhiều thứ vào mình và vô tình tạo nên những nút thắt? Anh bảo tôi rằng áp lực ai cũng có, điều quan trọng là góc nhìn và cách ta đối diện. Có vẻ như tôi đang hạnh phúc có điều kiện, nghĩa là phải đạt được mục tiêu đề ra thì tôi mới hạnh phúc mà tôi quên mất rằng hạnh phúc là hành trình, không phải kết quả.
Suốt quãng thời gian sau đó tôi đã gặp những người truyền cho tôi động lực và sự tích cực. Tôi vạch ra những lịch trình cụ thể trong một ngày, thức dậy vào sáng sớm, pha một ly trà ấm, nghe một bài nhạc êm và bắt đầu tập quan sát từ những điều quen thuộc nhất. Tôi cũng sắp xếp những mối quan hệ và đặc biệt là thời gian quan sát, khám phá sở thích cá nhân lẫn trò chuyện với chính mình.
Tôi đăng ký lớp học vẽ dù từ trước đến nay luôn nghĩ mình là một người không có năng khiếu nghệ thuật. Cô giáo nói với tôi rằng thật ra vẽ không hề khó, hãy thoải mái sáng tạo và xem đó như một cuộc dạo chơi sắc màu. Tôi vẫn nhớ như in ngày tốt nghiệp, tôi đã bất ngờ về bản thân mình khi hoàn thành bức vẽ cánh đồng hoa hướng dương phối cảnh Đêm đầy sao của họa sĩ Van Gogh.
Tôi bắt đầu tham gia nhóm mạng xã hội, nơi mà mọi người có cùng đam mê, tần số. Tôi cũng hiểu mình hơn, lắng nghe bản thân và trải lòng ra một cách tự nhiên với những người thương yêu.

Tôi bước những bước chân chậm rãi trên con đường quen thuộc, cảm nhận ánh nắng mặt trời vui đùa trên tán lá, tôi đặt tay mình lên những cánh hoa mười giờ mỏng manh ngập sắc màu mà từ bao lâu tôi đã vô tình bỏ lỡ. Tôi duỗi thẳng cơ thể trên chiếc giường quen thuộc, đặt tay lên ngực trái, dõi theo từng nhịp thở và tiếng con tim đang nhịp nhàng. Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy cậu con trai sáu tuổi của mình ngồi ngay bên cạnh. Cậu bé bảo lúc nãy thấy tôi nhắm mắt, con đã kiễng chân lên kéo rèm lại để tôi không bị chói mắt. Những yêu thương nhỏ nhoi ấy vẫn diễn ra hằng ngày mà nay lòng tôi lại xúc động đến lạ. Tôi nói lời cảm ơn với con trai mình cùng một cái ôm thật chặt, cậu bé vùi đầu vào lòng tôi rồi cười khe khẽ.
Tôi nhận thấy rằng tôi sẽ là chính mình khi ở đúng môi trường, chủ động xoay chuyển bản thân theo hướng tích cực, mọi thứ xung quanh cũng dần trở nên tốt đẹp. Và khi tôi bình tâm, sắp xếp lịch trình cho chính bản thân mình, tôi nhận thấy rằng việc chữa lành không ở đâu xa mà ở ngay những điều gần gũi quanh ta.


Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.
0